Binh lính Tiền Châu khí thế rất mạnh, luyện tập đến khuya mới nghỉ ngơi, ngoại trừ ăn uống đi vệ sinh ra còn lại đều dành thời gian tập luyện.
Tiêu Lâm dựa vào gốc cây, nhìn những người đang tập luyện như muốn trút bầu tâm sự trong lòng.
Hữu Kim không biết từ đâu đi tới:" Thần có một thỉnh cầu, mong hoàng thượng đáp ứng."
Tiêu Lâm nhướng mày:" Thỉnh cầu? Vẫn chưa xuất binh ngươi lại gấp gáp như vậy?"
Hữu Kim:" Ta sợ nếu thắng trận mà ngài không còn sống sẽ không ai đáp ứng cho ta."
Tiêu Lâm nghĩ gần mấy phút mới gật đầu, ra hiệu cho Hữu Kim nói.
Hữu Kim quỳ xuống:" Ngài thứ lỗi cho thần bởi lời thỉnh cầu đột ngột, nếu chúng ta thắng trận ngài không còn mạng trở về, xin ngài cho ta đem hoàng hậu đến Tiền Châu, ta sẽ chăm sóc hoàng hậu thật tốt.”
Tiêu Lâm nghe lời này liền đứng thẳng dậy, mày cau chặt, kiếm bên hông cũng rút ra đặt lên cổ Hữu Kim.
- Hoang đường, hoàng hậu là thê tử của trẫm, sao có thể cho ngươi đem đi.
Hữu Kim không hoảng, ngẩn cao đầu để lưỡi kiếm ít ma sát với cổ nhất có thể.
- Nhưng lúc đó hoàng thượng không còn sống, hoàng hậu sống trong cung nhất định không vui, nên thần muốn đưa hoàng hậu đến Tiền Châu, hoàng thượng yên tâm, ta nhất định chăm sóc hoàng hậu thật tốt.
Tiêu Lâm giận đến ngước mặt lên trời hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh.
- Ngươi chính là nói xằng bậy, hoàng hậu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-lam-sung-phi-cua-thanh-thuong/3434776/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.