Mấy ngàn dặm, đám người của Hữu Kim đi gần hai ngày trời mới nhìn thấy ngọn núi, nơi này chạy xa doanh trại chỗ nào cũng như nhau, không thể phân biệt được phương hướng, xung quanh chỉ có tuyết trắng bao phủ, một bóng cây cũng không có, chỉ có thể dựa vào một phía mà đi.
- Cấp báo, cấp báo, có đoàn binh lính hơn năm vạn tiến về phía núi, người dẫn đầu là một nữ nhân.
- Nữ nhân?
Tiêu Lâm hạ cung xuống, cầm lấy ống nhòm bằng gỗ, mà đi về hướng lúc nãy binh lính này chạy đến.
Tiêu Lâm đưa ống nhòm lên mắt.
Thứ xuất hiện đầu tiên trong ống nhòm chính là khuôn mặt của một nữ nhân, tóc được buột cao, trên người mặt y phục rất giống nam nhân.
Tiêu Lâm tất nhiên biết chuyện vô lý như Cẩn Huyên đến biên cương là chuyện không thể nào, vậy mà vẫn hy vọng.
Hắn chính là nhớ cô đến hỏng đầu rồi.
Tiêu Lâm:" Ra lệnh mọi người tập hợp, có thể là quân tập kích của Mãn Châu, phòng thủ cao lên, cung tên chuẩn bị."
Hữu Kim như nghe được giọng nói của hắn, mà nhìn lên.
Hữu Kim tất nhiên không biết Tiêu Lâm ở hướng nào chẳng qua có cảm giác có người nhìn mình, y lựa đại một hướng, tháo lệnh bài trên đai quần xuống đưa cao mặc kệ có người thấy hay không.
Nhưng y chắc chắn sẽ có người thấy được.
Tiêu Lâm vừa nhìn lệnh bài của hoàng hậu, liền hô lên.
- Là người của chúng ta, binh tiếp viện đến.
Mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-lam-sung-phi-cua-thanh-thuong/3434775/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.