Buổi tối gió Bắc lớn, tuyết cũng bắt đầu rơi lất phất, buổi chiều đoàn xe tiếp tế lương thực đã trở về kinh thành.
Tiêu Lâm không ở trong doanh trướng mà đứng bên ngoài, dựa vào lều mà nhìn ra phía xa, ở giữa doanh trại có một ngọn lửa lớn đốt để giữ ấm cho mọi người, ánh lửa hất lên mặt hắn càng làm Tiêu Lâm trở nên anh tuấn.
Ly Khải khoác một cái áo lông dày từ trong lều đi ra, thấy Tiêu Lâm liền đi tới.
- Đêm nay tuyết lại rơi rồi.
Ly Khải dựa vào lều bên cạnh, hai người nhìn về phía xa, gió lạnh thổi qua làm tóc bọn họ bay bay.
Ly Khải:" Lần này xuất binh là hoàng thượng dẫn đầu, chắc chắn sẽ thắng trận."
Tiêu Lâm:" Lần này là nước Mãn Châu, Mãn Châu nổi tiếng về binh khí, mọi binh khí đều có sát thương rất cao, bắn xa bách phát bách trúng ở mặt đất kiếm bọn họ đi qua nơi nào nơi đó liền có người chết."
Chỉ cần nhắc đến hai từ Mãn Châu người khác liền nghĩ đến binh pháp, Mãn Châu với đất nước bọn họ vốn dĩ không thù không oán nhưng tân hoàng đế Mãn Châu lên ngôi liền đi gây hấn khắp nơi, mỗi nơi bọn họ đi qua đều để lại không ít tan thương, Mãn Châu thắng trận hoàng đế càng ngạo mạn muốn chiếm hết về trướng của hắn.
Những nước khác xuống nước đàm phán tuy không có chiến tranh xảy ra nhưng đều bị Mãn Châu chiếm thế thượng phong, phục tùng dưới trướng.
Cẩn Huyên bên kia không ở kinh thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-lam-sung-phi-cua-thanh-thuong/3417558/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.