Chương 4: Người thường
Làm việc gì cũng cần có phương án dự phòng hết.
Editor: Hannie - Beta: Đào Hồng
𓆉𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟𓇼
Thang máy xuống tới tầng trệt, cửa mở nhưng Trần Huyền Vũ không thể bước ra ngoài, cậu cần thời gian để xoa dịu cơn đau.
Cơn đau lan từ lồng ngực ra khắp cơ thể khiến cậu chỉ có thể bất lực dựa vào thành thang máy. Sếp không biết tình trạng cơ thể cậu cộng thêm nhà ông lại vừa bị nổ thành ra lực đẩy không nhẹ chút nào.
Không trách người ta được, chính cậu cũng đâu nghĩ tới việc né tránh. Trần Huyền Vũ nhắm mắt, dùng sức bám vào tay vịn cố chống cơ thể đứng dậy.
Trong phản chiếu ở vách thang máy, cậu đã không còn nhận ra ngoại hình của chính mình.
Mái tóc đen đã trở nên trắng xóa, màu tóc là thứ đầu tiên bị dị hóa, tiếp theo sẽ là gì? Đồng tử? Làn da? Máu?
Khi quá trình dị hoá kết thúc, liệu cậu có giống như ngọn nến đã tàn hoá thành tro bay theo gió không?
Cái giá phải trả khi dùng thân xác phàm nhân để chứa đựng xương thần, còn dữ dội hơn cả những gì cậu tưởng tượng.
Trần Huyền Vũ nhìn dáng vẻ của chính mình một lúc rồi nở nụ cười tự giễu. Ai có thể ngờ được Trần Bạch Y từng vang danh thiên hạ giờ đây chỉ còn là một thân xác gầy gò ốm yếu?
Nhưng đây là điều cậu tự chọn.
Xương của thần, xuyên vào cơ thể, cư ngụ ở vị trí gần trái tim nhất, vĩnh viễn hợp thành một với cậu.
Cậu không quan tâm tới cái giá phải trả hay bản thân sẽ biến hoá như thế nào, miễn đừng là con bạch tuộc khổng lồ là ổn.
Khoảng thời gian đầu khi phát hiện bản thân không mọc xúc tu khắp người như tên ngốc kia cậu còn cảm thấy vui vẻ nữa.
Bây giờ giọng nói của cậu đã khàn đi, dung mạo cũng có thay đổi rồi. Đường nét gương mặt không còn cương trực, ánh mắt cũng không giữ được vẻ sắc bén nhưng chỉ cần trí óc, bản ngã của cậu vẫn còn thì không sao hết. Cậu ngẫm nghĩ, dù sao cậu cũng không thích Trần Bạch Y ở quá khứ và bản thân ở hiện tại. Chỉ cần cố gắng thêm một thời gian nữa, hoàn thành trách nhiệm là cậu có thể đi làm ngọn cỏ rồi.
Phàm nhân mang xương thần, ha, cũng may là cậu nghĩ ra được.
Cậu nhớ lại đêm dò hỏi tên ngốc kia.
Thực ra từ rất lâu trước đó cậu đã chuẩn bị phương án dự phòng.
Làm việc gì cũng cần có phương án dự phòng hết.
Cậu hỏi tên ngốc: Giữa hắn - "Thần bảo hộ loài người" và tà thần xâm lược ai mạnh hơn?
Cậu muốn nghe sự thật.
Tên ngốc nói thật: Hắn mạnh hơn, nhưng không thể thắng họ.
Tại sao?
Tên ngốc ấp úng, không chịu nói.
Dưới sự truy hỏi gắt gao của cậu, tên ngốc mới chịu nói. Hắn nói bản thân hắn không giống những đứa con được công nhận của thần sáng thế, từ chủng tộc tới môi trường sinh sống của hắn rất khác, nên theo bản năng, hắn sẽ có những giai đoạn nguyên thuỷ buộc phải trải qua.
Ồ, Trần Huyền Vũ hiểu ra, tên ngốc là quái vật, vậy thì sẽ phát triển, sẽ trưởng thành, sẽ có một giai đoạn khó nói ra, không dám nhớ lại, không trách được tên ngốc chết sống chết cũng muốn giữ bí mật.
Là đứa con bị thần sáng thế vứt bỏ, Vương Tê Xuyên đã trải qua một trận đại chiến với những kẻ xâm lược.
Ban đầu là kịch bản sảng văn*, Vương Tê Xuyên lấy thân phận là một đứa con hoang, không được cúng tế, cũng không có truyền thừa trải qua năm tháng dài đằng đẵng, dựa vào bản thân từng bước tu luyện lấy được thần cách và dù phải một mình đấu với sáu người kia cũng không hề thua kém.
(*sảng văn: thể loại văn học mà nhân vật chính luôn thắng, luôn mạnh)
Thậm chí trong lúc chiến đấu còn thăng cấp, trở nên mạnh hơn và trưởng thành.
Nhưng sau đó hắn lại phải trải qua kỳ động dục đầu tiên trong đời.
Vì bị cảm giác mới lạ chưa từng trải qua này giày vò, hắn đã hạ sai một nước cờ, bị liên minh của sáu vị tà thần kia đánh bại.
May thay hắn vốn là con hoang, sinh ra từ núi thây biển máu nên đã tự rèn được khả năng chạy trốn siêu phàm. Sau khi chạy thoát, hắn hoá thành hình người, lừa gạt các quan chức cấp cao ở Liên Hợp Quốc rằng hắn chính là thần bảo hộ nhân loại, khiến họ đồng ý với hắn sẽ không tin vào mưu kế của tà thần.
Sau đấy hắn mới yên tâm đi bế quan.
Điều Vương Tê Xuyên không ngờ tới là trong lúc hắn một mình chịu đựng kỳ động dục, loài người không những dễ dàng bị dụ dỗ đánh cược với tà thần mà khi hắn trở lại thì bọn họ đã thua 0-2 trong trò chơi đó rồi!
Vương Tê Xuyên tức đến nỗi xúc tu xoắn lại hết!
Sau khi nghe ngóng nhiều nơi, vất vả chạy đi chạy lại đủ kiểu, hắn mới được Bắc Thập Tự giới thiệu đến mời Trần Bạch Y xuất sơn.
Ồ, còn có câu chuyện như vậy à, lúc đó Trần Huyền Vũ nghe xong còn cười tủm tỉm vỗ đầu tên ngốc.
Không sao, xác nhận tên ngốc đúng là thần là đủ rồi.
Lúc đó Trần Huyền Vũ đã suy xét xong. Dù xảy ra sự cố bất cờ, ví dụ như một trong số các vị thần kia hy sinh bản thân hay bằng cách nào đó phá vỡ kết giới trò chơi, ép loài người nhận thua thì cậu vẫn có phương án dự phòng để lật ngược tình thế.
Nhưng cậu không ngờ, kẻ phá vỡ kết giới, lại là tên ngốc.
Đó là lần thất sách thứ hai trong nửa cuộc đời đầy tự hào của cậu.
Thật đáng ghét... Khiến cậu không thể làm ngọn cỏ nữa.
Cậu chỉ có thể tiếp tục gánh vác trách nhiệm chưa hoàn thành, thay tên ngốc sống tiếp, thay tên ngốc giành chiến thắng.
Phương án cuối cùng và cũng là duy nhất của cậu chính là lấy thân xác phàm nhân để đối kháng với chư thần.
Cách này chỉ có thể tiến hành bằng việc làm kẻ địch sụp đổ từ bên trong.
Nhưng người thường, một khi trở thành tín đồ của thần, dâng lên cúng tế, đổi lấy điều ước, sẽ bị thần đánh dấu.
Theo dấu ấn ngày càng in sâu vào cơ thể, người đó sẽ dần mất đi nhân cách, cuối cùng trở thành một phần của thần.
Vết cây trên ngực đồng nghiệp hiện tại của cậu là minh chứng vô cùng rõ ràng. Đồng nghiệp cúng tế Phồn Thịnh Thần, đổi lấy sức khỏe của cha, mà sức mạnh khởi nguyên của vị nữ thần này lấy sinh mệnh làm cơ sở, chính là một cây đại thụ bao trùm khắp thế giới.
Vương Tê Xuyên từng nói, chỉ có thần mới không bị một vị thần khác ô nhiễm.
Nhưng Trần Huyền Vũ đã từ bỏ cơ hội thành thần, cậu thà để thần cách tan biến bảo vệ một phương đất, cũng không muốn thành thần.
Cậu chỉ muốn làm ngọn cỏ, điều ước này, là ý muốn từ tận đáy lòng cậu, từ quá khứ đến hiện tại, chưa từng thay đổi.
Thế nên cậu chỉ lấy một khúc xương thần, bảo vệ cậu không bị chư thần ô nhiễm, vậy là đủ.
Nhưng thân xác phàm nhân làm sao có thể chứa đựng xương thần?
Năm đầu tiên rơi xuống nhân gian, Trần Huyền Vũ gần như không thể cử động, cậu không chỉ phải chống chịu với cơn đau dữ dội do phản ứng bài xích của cơ thể gây nên, còn phải đối kháng với thứ không thể gọi tên muốn cướp đoạt cơ thể vàý thức của cậu từ bên trong.
Mặc dù đó không phải là ý của tên ngốc.
Cậu dùng chút ý thức cuối cùng, trôi dạt đến một hòn đảo nhỏ. Trong suốt một năm đầu, cậu đã ở trên hòn đảo cô độc ấy, giữa biển cả mênh mông rộng lớn một mình chịu đựng nỗi đau tột cùng. Nhiều lần, trong đêm mưa bão, cậu không chịu nổi, suýt nữa thì gục ngã. Cậu đã từng nghĩ đến việc cầu cứu bạn cũ,.Ai cũng được, chỉ cần họ đồng ý vươn tay cứu giúp, cho cậu cảm nhận chút ấm áp, giảm bớt cơn đau này là được.
Chỉ có điều là khi nhìn lại vòng bạn bè, cậu không tìm được ai đáng tin cả.
Trần Bạch Y đã thua, cũng đã chết rồi, Trần Bạch Y không thể xuất hiện trước mặt người đời nữa. Sáu vị thần xâm lược là một thế lực lớn mạnh, nếu để họ biết Trần Bạch Y còn sống, thì cậu sẽ chẳng được yên ổn.Tất cả kế hoạch của cậu chỉ có thể được tiến hành khi người tên Trần Bạch Y chết một cách triệt để.
Hàng vạn người ghét cậu, người ghen tị với cậu cũng không đếm xuể, vậy nhưng bạn bè có thể hy sinh tính mạng vì cậu thì tìm mãi cũng chẳng có ai.
Trần Huyền Vũ tự mình vượt qua năm đầu tiên, khi cơ thể đã có thể cử động được, cậu đóng một chiếc thuyền nhỏ, trở về bờ, ẩn náu trong một ngôi làng hoang để dưỡng thương.
Xung quanh đó chẳng có bóng cây hay núi non chứ đừng nói là người sống. Sự hoang vu ấy làm nỗi cô đơn trong lòng cậu dâng lên gấp bội. Cậu nhớ nhà, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như cậu chưa từng có một mái nhà thực thụ. Bắc Thập Tự hay thầy đều không cần cậu nữa, còn Vô Danh Hương, có lẽ miễn cưỡng cũng có thể coi là nhà cậu nhỉ?
Vô Danh Hương, đúng như cái tên, là một ngôi làng nơi biên cương núi cao sông xa, gần như không thể theo kịp nhịp phát triển của thành thị. Nhưng đó lại là điều tốt. Lối sống ở đó rất giản dị, dân làng tuy không có cùng huyết thống nhưng lại đối xử với cậu chẳng khác gì người thân. Ở đó sẽ giúp cậu che giấu thân phận của mình.
Nhưng cậu không muốn mang bộ dạng bại tướng mà quay về.
Cậu đã bảo vệ được sự bình an của dân làng, nhưng cũng không còn mặt mũi nào để đối diện với họ.
Năm thứ hai sau khi hạ phàm, trong lúc lang thang nơi biên giới, Trần Huyền Vũ đã, chứng kiến đợt xây dựng thuộc địa đầu tiên của thần.
Cậu không có sức can thiệp, chỉ đành làm khán giả. Sau một thời gian thì cậu đã tự mình tính toán được phần nào sức mạnh hiện tại của sáu vị thần.
Khách quan mà nói, thứ hạng sức chiến đấu của sáu vị thần, từ cao xuống thấp nên là: Phá Diệt Thần > Phồn Thịnh Thần > Tham Lam Thần, May Mắn Thần, Truyền Tụng Thần > Hoàng Đạo Thần.
Phá Diệt Thần là vị thần nắm giữ sức mạnh, không đứng đầu mới là lạ.
Phồn Thịnh Thần ban phát sinh mệnh, trong một đòn không giết được nàng thì nàng sẽ mãi mãi đầy máu, xếp thứ hai không có gì để nói.
Tiếp theo là Tham Lam Thần toàn thân tài phú, May Mắn Thần quyết định vận may, Truyền Tụng Thần sở hữu mị lực, ít nhiều cũng có sức chiến đấu,
Hoàng Đạo Thần, thần của trí tuệ là vị có sức chiến đấu thấp nhất nhưng kỳ lạ thay, mỗi khi xây dựng thần miếu ở vùng đất mới, nàng lại là người đầu tiên được thờ phụng.
Những khu vực đó thường là những nơi dân trí thấp. Họ tin vào may mắn và sức mạnh đầu tiên nên theo lẽ thường khi dùng toàn bộ toàn bộ tài nguyên của dân bản địa để xây miếu thì phải cúng bái Phá Diệt Thần đầu tiên.
Nhưng họ không làm vậy, chứng tỏ Hoàng Đạo Thần đã làm gì đó với họ.
Và Phá Diệt Thần có sức chiến đấu mạnh nhất cũng không dám có ý kiến.
Điều này cho thấy, tiềm năng của Hoàng Đạo Thần vượt trội hơn tất thảy, không hổ danh là vị thần có trí tuệ mạnh nhất vũ trụ.
Chính nhờ vào kế sách của nàng mà sáu vị thần xâm lược mới có thể gian lận không để lại dấu vết trong trò chơi với những quy tắc tuyệt đối công bằng kia.
Nhưng nàng mạnh mẽ như vậy vẫn không thể hiện thân, không thể dùng cơ thể thật hạ phàm
Sáu vị thần chỉ xây dựng một tòa thần phủ "Hỉ Kiến Thành" xa hoa tột cùng trên biển, rồi chọn thần sứ, thay họ thực hiện việc thống trị.
Sau một đêm, từ biển cả mênh mông, một toà thành nguy nga tráng lệ đã xuất hiện.
Loài người kinh ngạc trước thần tích, lũ lượt sùng bái.
Thần vẫn chưa từng hiện thân, chưa từng lập uy, điều này cho thấy, năng lượng của họ không đủ để làm những điều này.
Trần Huyền Vũ đoán chắc, sáu vị thần này cũng bị trọng thương giống như cậu, vậy nên không thể cử động.
Đám thần chính thống này, thật sự đã trải qua một trận đại chiến với Vương Tê Xuyên.
Vương Tê Xuyên tuy là quái vật, nhưng lại mạnh hơn tất cả.
Nếu không có kỳ động dục đột ngột, nói không chừng hắn đã nuốt chửng tất cả bọn họ.
Cho nên, sáu vị thần cũng đang giả vờ bản thân vẫn ổn, Trên thực tế họ cần hấp thụ cúng tế - để tích lũy thần lực, từ đó thật sự giáng lâm.
Nhưng phần thần cách của Vương Tê Xuyên mà cậu từ bỏ khi ấy đã bao trùm khắp nơi, hình thành một lớp bảo vệ làm chậm tốc độ hồi phục của sáu vị thần kia.
Đây là nước cờ cực kỳ quan trọng mà cậu đã đi trong tuyệt cảnh lúc đó.
Chỉ cần cậu còn sống thì thế cờ chết này vẫn có thể phá.
Sau khi mua được một loại thuốc giảm đau hiệu quả ở nước ngoài, Trần Huyền Vũ đã trở về nước.
Năm thứ ba, thân thể cậu khá hơn một chút, nhờ vào tác dụng của thuốc, phần lớn thời gian cậu thậm chí đã có thể sống như người bình thường.
Vì vậy cậu tìm cho mình vài công việc, định một bên tái hoà nhập cộng đồng, sắp xếp thông tin, thích ứng với cơ thể, một bên lên kế hoạch dài hạn.
Thần ẩn cư không ra, cậu, mai danh ẩn tích, dẫu sao muốn đánh bại sáu vị thần cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Tuy hai bên đều bị thương, nhưng khoảng cách chênh lệch về sức mạnh giữa hai bên vẫn là một trời một vực, thêm vào đó thân thể cậu bây giờ chẳng đánh lại ai, toàn bộ sức mạnh khi xưa chỉ còn lại bộ não, cậu phải tạo ra một thế cờ để lừa giết thần.
Thần cần cúng tế. Đó là năng lượng, là nhu cầu của họ.
Đã có nhu cầu thì sẽ có dục vọng.
Có dục vọng, ắt có nhược điểm.
Bắt được nhược điểm là có thể xếp cờ.
Trần Huyền Vũ định lập ra một tổ chức giống như Bắc Thập Tự, giúp cậu thu thập tình báo, tích lũy tài nguyên, bồi dưỡng chiến sĩ, rồi làm một trận lớn.
Suy cho cùng, dù thế gian hiện tại có hỗn tạp, rối loạn tới tận cùng thì vẫn có những người mang nhiệt huyết cứu thế.
Mặc dù bản thân cậu không thích làm thủ lĩnh — Năm đó việc cậu lấy danh nghĩa Trần Bạch Y nhậm chức tổng chỉ huy Bắc Thập Tự cũng không phải ý muốn của cậu.
Nhưng có những việc, cậu phải tự mình hoàn thành, cũng chỉ có cậu mới làm được việc đó.
Khi bước ra khỏi thang máy, Trần Huyền Vũ đã chấp nhận chuyện mình trở thành "nhân viên mới xui xẻo phải đi công tác với sếp Cát Lang*".
Xe của sếp bóp còi inh ỏi trước cửa, xem ra đã đợi đến sốt ruột cả rồi.
Cậu nở một nụ cười xin lỗi, rồi giả vờ như không có chuyện gì ngồi vào xe.
"Xin lỗi đã khiến ngài phải chờ Xuất phát thôi, Ông chủ Cát."
Hỉ Kiến Thành - đại hội đấu giá toàn thế giới, nơi anh hùng hội tụ, ngàn người tranh tài đọ sắc.
Đối với cậu mà nói, là thị trường nhân tài không tồi chút nào.
Chỉ là sếp của cậu ở ghế phụ đang gãi mái đầu không còn cọng tóc nào với vẻ mặt khó hiểu, "... Tôi chuyển sang họ Cát từ khi nào vậy?"
*葛朗台 【Gé lǎng tái】: Grandet