Chương 3: Ba năm sau
Ngày trước cậu cũng rất thích sự ồn ào náo nhiệt nhưng rồi lại dần thấy chán ngán với nó
Editor: Hannie
𓆉𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟𓇼
Gió cuốn theo cát bụi, lướt qua khung cửa sổ hoen gỉ, để lại một bóng mờ phủ mờ không gian.
Trong văn phòng ngột ngạt, chiếc quạt điện duy nhất lắc lư đầu chậm chạp, chiếc quạt đã quá cũ với cánh quạt phủ đầy dầu mỡ, lờ đờ chạy ở tốc độ cao nhất.
"Thời tiết chết tiệt này thật khó chịu quá, mới sáng sớm đã nóng muốn xỉu rồi."
"Sao sếp không sắm cho chúng ta cái điều hòa nhỉ? Đúng là coi chúng ta như trâu ngựa ấy..."
Liên tục có nhân viên bỏ dở công việc, chạy tới chiếm chỗ trước quạt điện.
"Bớt cằn nhằn đi, thời buổi này có việc làm là cảm ơn trời đất lắm rồi."
"Uầy, nếu tôi còn được ước, tôi sẽ ước cho văn phòng một cái điều hòa, thạt không chịu nổi cái thời tiết này nữa mà."
Người đàn ông nói xong kéo lỏng cà vạt, nhưng vẫn mồ hôi nhễ nhại, bèn cởi phăng cả áo sơ mi, phô ra bờ vai trần chắc khỏe. Trên ngực gã có một hình giống như cây non, mờ mờ trông như hình xăm, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đường nét của cây đang căng ra theo nhịp thở, từng chiếc lá bám chặt trong làn da như thể đang nuôi dưỡng một hình thái sự sống khác.
Dưới ánh đèn mờ, hoa văn cây cối âm u, vừa mơ hồ vừa quái dị.
Gã ta để tâm đến hình tượng của mình, thản nhiên nghe đồng nghiệp chọc ghẹo: "Chi bằng ước trúng xổ số năm trăm triệu đi, thế thì chả phải đi làm cái chỗ tồi tàn này nữa."
"Ai mà chẳng muốn?" Gã ta cười nhạo lại, "Thần chỉ ban ước nguyện khi có cúng tế, muốn trúng xổ số năm trăm triệu không biết phải cúng bao nhiêu, tôi táng gia bại sản cũng chỉ đổi được một lọ thuốc thần về cứu mạng cho ông già bị bệnh nan y, tôi còn tiền đâu nữa, chẳng lẽ đi cướp sao?"
"Thứ gì cướp được thì người ta cũng vét cả rồi, cái khó cướp cũng chẳng đến lượt anh." Đồng nghiệp vỗ vỗ vai gã, "Cứ chăm chỉ làm việc tích cóp tiền đi."
"Tôi nói thật, thế giới mục nát này chẳng thể nào bằng ngày xưa, lúc ấy Trần Bạch Y còn sống, chúng ta sống sướng biết bao, ả nước đoàn kết, thái bình thịnh vượng, làm gì có chuyện bọn Tà Thần đến xâm chiếm như bây giờ." Một đồng nghiệp khác vừa nói vừa đá vào cái quạt điện, cố gắng làm cho cái quạt cũ kỹ này hoạt động trở lại — không ngờ, chỉ nghe thấy một tiếng kêu ken két, cái quạt không những không quay nhanh hơn mà còn tắt luôn
Hư luôn rồi
Cả đám đổ dồn ánh mắt tức giận về phía hắn.
Gã đàn ông cởi trần tức giận nhất, "Thần có gì không tốt? Không có thần, cha tao chết từ lâu rồi! Mày muốn nói xấu thần thì đừng liên lụy đến bọn này, thần vĩ đại biết bao, đúng là vị cứu tinh từ trời giáng xuống, Trần Bạch Y là cái thá gì, hắn có cứu được cha tao không? Đệch mẹ, một thằng phế vật thích ra oai."
"Mày nói cái gì!"
"Chết cũng chết rồi, mắc gì không được nói?" Gã đàn ông gào lên, "May mà hắn thua trò chơi, mới để cho thần minh vĩ đại giáng lâm, hắn và cái hội Bắc Thập Tự ấy đã nên chết sớm đi rồi, lúc nào cũng chỉ biết cản trở."
Vào năm đó, khi chư thần mới đến những bức tượng thần xuất hiện khắp nơi trên thế giới để nhận sự thờ phụng, Liên Hợp Quốc vì muốn giải quyết vấn đề phát triển đã quyết định "mở cửa đón khách," còn xây thành bảo vệ tượng thần. Còn Bắc Thập Tự với tư cách là tổ chức dân sự lớn nhất trong lãnh thổ Hoa Hạ đã tập hợp những người có chí khí khắp nơi, đứng lên chống lại các vị thần, dùng trí lực và nghị lực phi thường phá vỡ phòng tuyến quân đội Liên Hợp Quốc, hủy diệt tất cả những bức tượng mê hoặc lòng người.
Trần Bạch Y với tư cách là chỉ huy của Bắc Thập Tự, có tài vẽ chiến lược bậc nhất, nhưng hắn không chịu ngồi yên ở hậu phương mà tình nguyện làm tiên phong, tấn công pháo đài, trên trời rơi xuống bao nhiêu tượng thần, hắn phá hủy bấy nhiêu khiến chư thần hầu không có cơ hội hấp thụ sự sùng bái.
Vào thời điểm đó, một người một cung, tung hoành ngang dọc, không ai là không biết đến cái tên Trần Bạch Y.
Cho đến khi hắn đột nhiên bị lưu đày, cái tên này mới dần dần biến mất.
Nhưng khi con người và chư thần chơi canh bạc thua đến 0:2, cái tên này lại được mời trở về.
Về cuộc đời và kết cục của Trần Bạch Y, những tranh luận trong dân gian chưa bao giờ ngừng nghỉ, ca ngợi, tiếc nuối, đồng cảm, khinh miệt, nói hắn là anh hùng cũng được, nói hắn là kẻ gây họa cũng chả sao, những năm này, mọi người đã nghe không ít, đã nghe quá nhiều rồi, tai cũng chai sạn cả, đồng nghiệp can ngăn: "Thôi, bớt nóng đi, anh không thấy nóng sao."
Nhưng cơn giận của gã đàn ông cởi trần không thể dập xuống được, nhất định phải tìm người đồng tình, vì vậy anh ta nhắm vào góc văn phòng, nhân viên mới duy nhất không đến chen quạt - "Tôi nói sai hay gì? Người mới, cậu nói xem!"
Trần Huyền Vũ đang cầm bút chợt khựng lại, sau đó không thèm ngẩng đầu, tiếp tục làm việc, mái trắng muốt như tuyết, có lẽ đã dùng thuốc nhuộm tốt nhất, mềm mại như lông vũ, bình lặng như tuyết, rủ xuống xuống bên tai tạo thành một cái bóng mềm mại, rải rác trên bản vẽ.
Một bàn tay thon dài đang cầm bút mực, chăm chú vẽ trên bản vẽ, những đường nét dưới ngòi bút vừa cứng cáp vừa đẹp đẽ, như tấm lưng thẳng tắp và đường cong mềm mại từ vai đến cổ của cậu.
Người đàn ông cởi trần bèn chen khỏi đám đông, tiến đến gần.
Nhân viên mới nhận việc cách đây không lâu, phỏng vấn ngay tại văn phòng này, lãnh đạo ban đầu không muốn nhận cậu vì cậu hoàn toàn không hợp với không khí văn phòng: Mặc áo khoác tay dài kín mít, trời nóng vẫn sợ lạnh, leo vài bậc cầu thang đã thở dốc, nhìn là biết sức khỏe không tốt.
Mà thời buổi này, nền kinh tế sụp đổ, thất nghiệp tràn lan những công ty nhỏ như họ ngay cả vị trí quét dọn cũng phải tranh giành kịch liệt, đâu thể nào nhận một người ốm yếu, không có sức làm việc, có khi còn phải đóng bảo hiểm tai nạn cho cậu ta.
Nhưng năng lực của nhân viên mới cũng tạm, những câu hỏi khó trong phỏng vấn đều có thể ứng đáp lưu loát, kỹ năng vẽ cũng rất hiếm có, thêm vào đó khi cậu nhìn quanh một vòng rồi cười nói cậu sẽ không tranh quạt với mọi người, lãnh đạo nghĩ ngợi một chút, tốt, thế là giữ lại, ít ra cũng không phải chia sẻ tài nguyên quý giá nhất trong văn phòng.
Gã đàn ông cởi trần đến trước bàn: "Này, nói chuyện đi, điếc à? Tôi là tiền bối của cậu đấy!"
Trong mắt tiền bối, nhân viên mới họ Trần, tên Huyền Vũ, cái tên quá đỗi nữ tính, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, hay cúi gằm mặt, da dẻ nhợt nhạt, tóc mái dài che hết cả mắt, lông mi còn dày hơn cả con gái, nếu là con gái thật thì cũng coi như một mỹ nhân tuyệt sắc, đằng này lại là thằng đàn ông, còn như thể chạm một cái là vỡ.
Gã đàn ông cởi trần từ tận đáy lòng khinh thường loại người này.
Vì vậy gã ta gõ gõ mạnh lên bàn, cố làm ra vẻ uy nghi của tiền bối, lực hắn rất mạnh, đến mức chiếc cốc trên bàn rung lắc dữ dội, bản vẽ vất vả mới hoàn thành như sắp gặp họa.
Trần Huyền Vũ đành phải bê cốc nước lên, nhấp hai ngụm, sau đó thản nhiên lấy ra một lọ thuốc nhựa, vặn nắp, đổ một nắm thuốc vào lòng bàn tay, cũng không đếm có bao nhiêu viên, tay vừa lật, đầu vừa ngửa, đổ thuốc vào miệng như đổ cơm, uống với nước ấm, cổ họng chuyển động, cậu nuốt hết tất cả.
Lúc này mới từ từ thở ra một hơi, như vừa nhận ra: "Vừa rồi... anh nói gì?"
"Uống nhiều thế? Đây là thuốc gì vậy?" Cơn giận của gã đàn ông cởi trần chỉ còn lại sự kinh ngạc, "Cho tôi xem nào, có thể kéo dài mạng sống cho cha tôi không? Mẹ kiếp, tôi còn định rủ cậu cùng đi cúng Thần Phong Nhiêu, xem ra cậu đã cúng bái từ lâu rồi phải không?"
Lọ thuốc bị giật mất.
Gã cởi trần cầm lọ thuốc, dùng ánh mắt của một ông lão đi tàu điện ngầm quan sát kỹ, nhưng chẳng hiểu gì cả. Trên lọ thuốc toàn chữ nước ngoài chi chít, thế là gã lại móc điện thoại ra, chụp ảnh rồi lên mạng tìm kiếm.
Có vẻ như gã tin chắc rằng, nếu tìm không ra thì đây nhất định là thần dược do Nữ thần Phong Nhiêu ban tặng, thứ mà loài người chưa từng sở hữu.
Đáng tiếc là tìm được.
Thông tin trên bách khoa rất chi tiết, gã lẩm bẩm đọc: "Một loại thuốc giảm đau sản xuất ở nước ngoài... hiệu quả rất độc đáo, nhưng tác dụng phụ cũng lớn, đã ngừng sản xuất nhiều năm rồi, rất khó mua, cũng không khuyến khích mua..."
"Chà, phí cảm xúc." Gã thất vọng ném lọ thuốc trả lại, "Trị ngọn không trị gốc, thật vô dụng. Tôi khuyên cậu này, vẫn nên sớm để dành đủ tiền, chuẩn bị chút lễ vật, cùng tôi đi thờ phụng Nữ thần Phong Nhiêu, đó là vị nữ thần vĩ đại cai quản sự sống và sức khỏe đấy. Thân thể ốm yếu của cậu chỉ cần thờ phụng bà ấy là chắc chắn sẽ khỏi."
Trần Huyền Vũ cười nói: "Được thôi, cảm ơn tiền bối."
Ngay sau đó ánh mắt cậu nhìn qua, mới chỉ một lúc, trên người gã cởi trần, những hoa văn cây non um tùm kia đã mọc thêm vài nhánh nhỏ, như thể chỉ cần một tấm lòng thành kính và sùng bái là có thể nuôi dưỡng nó, làm nó phát triển mạnh mẽ, để rồi một ngày nào đó sẽ trở thành cây đại thụ chọc trời.
Nhận ra ánh nhìn, gã cởi trần tự hào nói: "Ghen tị à? Trong số các tín đồ của Nữ thần Phong Nhiêu, cây của tôi mọc tốt nhất đấy, chưa ai nhìn thấy mà không ghen tị với tôi cả. Cái này không phải một sớm một chiều là có thể cúng được đâu, nếu cậu lần đầu đi..."
"Đang làm gì đấy!" Lời của gã bị cắt ngang bởi giọng nói đanh thép của cấp trên, mang theo chiếc cặp công văn xuất hiện trước cửa, giọng đến trước cả người. "Quạt đâu rồi? Sao quạt không chạy nữa? Hả?"
"Cậu." Sau đó sếp ném hai tập tài liệu lên bàn của Trần Huyền Vũ, "Hôm nay vẽ xong hai phương án này đi, tuần sau khách hàng sẽ xem."
"Còn anh." Sếp lại chất vấn gã cởi trần, "Thiết kế sửa xong chưa? Bên A đợi đến muốn chửi thề rồi đấy."
"Xong, xong rồi." Gã nhanh chóng đưa phương án, mặt mày tươi cười nịnh nọt, "Sếp này, nghe nói sếp sắp chuyển nhà hả? Lại gần ngay đền thờ, ra khỏi cửa là có thể bái thần, nghĩ mà đã thấy sướng rồi, khi nào mời bọn em đến chơi đây?"
"Mới trang trí xong thôi, cuối năm mới chuyển qua."
Sếp vẫy tay rồi nhanh chóng thu dọn mớ tài liệu trên bàn, từ dưới gầm bàn kéo ra một vali hành lý, vội vàng quay người đi thẳng ra cửa.
"Tôi phải đi cùng sếp lớn tới Hỉ Kiến Thành một chuyến, tuần sau mới về." Sếp tuyên bố trước khi đi, "Các cậu làm việc nghiêm túc đấy, việc chưa xong không được về, cẩn thận sếp lớn về lại cho nghỉ việc."
"Hỉ Kiến Thành...!"
Sếp vừa đi, văn phòng liền nổ tung.
"Đó là thành phố xây trên biển do các vị thần tạo dựng đấy, chỉ tín đồ cúng đủ lễ vật mới có tư cách đến, sếp lớn đi tham gia đấu giá sao? Sếp lớn giàu vậy sao!"
"Sao còn tiếc không mua nổi cái điều hòa cho chúng ta cơ chứ!"
"Cái lão keo kiệt này, còn đem máy tính công ty đi cúng nữa chứ, ông ta thờ vị thần nào vậy? Ngay cả máy tính cũng ăn? Khiến tôi già đầu mà còn phải vẽ tay cho khách!"
Thiếu đi nguồn quạt gió duy nhất, không khí càng trở nên ngột ngạt, dù mở toang cửa sổ thì mùi mồ hôi vẫn nồng nặc.
Trần Huyền Vũ lặng lẽ kéo ghế, di chuyển bản vẽ, tránh xa đồng nghiệp bên cạnh.
Nhưng đồng nghiệp với mồ hôi nhễ nhại đã rời chỗ đi tụ tập xem náo nhiệt rồi - không biết ai đã bật tivi treo tường.
Tivi chuyển kênh liên tục, hình ảnh chớp nháy, đồng nghiệp cãi nhau om sòm, người muốn xem thị trường chứng khoán, kẻ lại muốn xem tình hình bất động sản, có người thì đòi xem livestream du lịch ở "Hỉ Kiến Thành" trên biển, người muốn xem nữ streamer mình thích...
Trần Huyền Vũ chỉ cười lắc đầu, tiếp tục cầm bút mực lên.
Ngày trước cậu cũng rất thích sự ồn ào náo nhiệt nhưng rồi lại dần thấy chán ngán với nó, mà thế giới này dù đổi ai làm chủ thì sự xôn xao cũng chưa từng đổi thay, con người quả thật là một loài sinh vật kỳ lạ.
Cậu vừa định nhìn tài liệu sếp vứt cho, thì nghe thấy trên tivi, kênh tin tức đang phát sóng ——
【 Dưới đây là một thông tin mới nhất. 】
【 Tín đồ của Thần Tham Lam và tín đồ của Thần Phá Diệt vừa xảy ra xung đột trong một ngôi đền nào đó, đấu đá giành giật lễ vật, gây ra cuộc chiến bạo lực. Cả nửa con phố đã bị tàn phá......】
"Má ơi, bạo lực quá."
"Khoan, sao thấy con phố này trông quen quen nhỉ...."
"Giống khu nhà sếp..."
Chưa kịp nói dứt câu, một tiếng "rầm" vang lên, cửa văn phòng bị ai đó đẩy mạnh.
Lại là giọng sếp, nhanh hơn cả người: "Chết tiệt, vợ tôi bảo nhà bị đánh sập rồi, mấy tên khốn bạo loạn kia, tôi phải về ngay lập tức! Có ai... đệch mẹ!"
Sếp vừa mới đi, lại kéo vali, hấp tấp chạy về.
Sau đó hắn nhìn kỹ một cái, dưới tivi, một đám tôm tép, chẳng ai chịu làm việc đàng hoàng.
Sếp tức đến nổ phổi.
Nhưng bây giờ hắn không có thời gian để phát cái, đang khóc nức nở ở đầu dây bên kia, hắn cần nhanh chóng về nhà, bây giờ hắn phải tìm người thay thế đi công tác với sếp lớn.
Thế là một nhân viên đang cặm cụi làm việc ở góc phòng, người duy nhất không tranh thủ giờ sếp vắng mặt để lười biếng, người luôn tận tâm làm việc để mang lại lợi nhuận cho công ty, đã bị sếp túm cổ kéo ra khỏi ghế.
Cũng chẳng đếm xỉa gì đến tiếng hít thở đau đớn của thanh niên, sếp trực tiếp đẩy người ra cửa, đẩy vào thang máy, "Cậu, thay tôi đi công tác với sếp lớn, nhanh lên, xe còn đợi dưới lầu, đừng làm trễ lịch trình của sếp lớn."
Trần Huyền Vũ: "..."
Sếp và nhân viên mới đều đã đi, văn phòng lại sôi sùng sục.
"Ha ha, nhân viên mới xui xẻo, đi công tác cùng ông già keo kiệt kia, chắc chỉ có ngủ dưới gầm xe thôi."
"Chưa chắc đâu, sếp lớn đi Hỉ Kiến Thành mà!"
"Cái phủ thần trên biển đó, dù có ngủ dưới đất cũng tăng thêm tuổi thọ ấy chứ!"
Mọi người đồng lòng chuyển TV sang kênh chính thức của Hỉ Kiến Thành.
Kênh này cũng đang phát tin tức.
【 Tin mới nhất! Tin mới nhất! Cây cung dài bí ẩn mà ngư dân vớt được trên biển nửa tháng trước đã có kết quả giám định, các chuyên gia đều xác nhận: đó chính là 'Phù Quang'! Vũ khí mà Chỉ huy quan Bắc Thập tự Trần Bạch Y sinh thời chưa từng rời tay! 】
【 Bảo vật truyền đời này hiện đang được nhà đấu giá Hỉ Kiến Thành bảo quản, sau khi thảo luận nhiều bên quyết định sẽ đem ra đấu giá tại Đại hội Đấu giá Thế giới sau hai ngày nữa.】
【 Nghe nói, Thần Điện Vân Đỉnh sẽ công bố một tin trọng đại, mời quý vị tiếp tục theo dõi kênh tin tức.】
Các đồng nghiệp nhìn nhau, rồi không ngừng trầm trồ trước chiếc cung huyền thoại vừa xuất hiện chớp nhoáng trên màn hình.
"Lần đầu tiên được thấy Phù Quang đấy!"
"Đây là Phù Quang cung của Trần Bạch Y sao? Chính là thứ đã phá hủy tám vạn bốn ngàn thần tượng ấy hả?!"
"Cái này thì ai mua nổi chứ?"
"Nếu có thể dâng lên thần thì sẽ nhận được phần thưởng lớn thế nào nhỉ, có khi được thăng tiến liền một bậc ấy chứ!"
"Muốn tận mắt thấy quá đi, Phù Quang nổi tiếng vậy mà, tiếc là tôi không có tư cách vào thành..."
"Má ơi, sao đột nhiên lại ghen tị với nhân viên mới thế này?"