Hỏi thế gian, tình là gì? Đau đớn trong tim, có ai thấu? Khổ sở trong ký ức, có ai hay? Hỏi thế gian, yêu lại càng yêu, vậy tại sao vẫn một mình đơn độc? Ghi tạc trong lòng nỗi nhớ thương lại chẳng dám bày tỏ cùng ai. Nếu như biết yêu mà đau khổ như vậy, thà rằng đừng yêu, đừng tương tư, đừng ngu muội, trái tim sẽ không đau đớn. Nếu như nỗi đau này dằn vặt nhiều như vậy, thà rằng gặp gỡ người chỉ là trong giấc mơ. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Kiếp này, là nhân duyên hay là nghiệt duyên, mà chỉ có thể nhận lấy trăm ngàn cay đắng? Tình yêu tựa như thủy triều, lúc dâng lên, lúc lại hạ xuống, nhưng lại mang theo một vết thương lòng. Áo có thể khâu, nhưng tim làm sao vá?
Để lại vết sẹo trong lòng, ai sẽ xóa đây? Tình là triền miên sầu, yêu là triền miên say, muốn dứt lại không thể dứt, muốn yêu lại không thể tương phùng. Nên trách ai? Trách trời cao vô tình hay là trách người vô nghĩa? Ân tình đoạn tuyệt, nước mắt rơi. Nỗi đau đớn này sẽ khắc sâu mãi mãi. Yêu người, yêu trọn kiếp, đời này không quên. Thương người, thương trọn kiếp, giữ mãi trong lòng. Nước chảy vô tình, hoa rơi hữu ý. Người đến vô tình, người đi hữu ý.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.