Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau.

Trong nhà bếp nhà Trần Lương.

"Ơ, cái muôi sao không thấy đâu?" Ngải Thanh buổi sáng thức dậy vốn muốn nấu cháo lại phát hiện dụng cụ bếp nhà mình không biết đâu mất, hẳn không phải ăn trộm, không ai sẽ vô vị trộm thứ không đáng tiền như thế.

"Trần Lương, ngươi nhìn thấy muôi nhà chúng ta ở đâu không?" Ngải Thanh hô lớn với Trần Lương đang ở hậu viện sửa sang chuồng cỏ.

"Hôm qua không phải cho Trần thẩm mượn sao?" Nghe thấy Ngải Thanh hỏi, Trần Lương đi vào bếp nói, "Ta bây giờ đến nhà Trần bá một chuyến."

"Không cần, ngươi tiếp tục sửa chuồng đi, ta đi là được, ta rất quen đường."

Nghe đến đây, Trần Lương nhíu mày, qua một lúc mới giãn ra, cẩn thận dặn dò, "Ừ, trên đường cẩn thận."

"Ừm, biết."

Ngải Thanh ra khỏi nhà lúc đi ngang qua cửa nhà Vương đại ca, liền thấy một thân ảnh nho nhỏ từ trong nhà chạy đến hướng mình, Ngải Thanh còn chưa phản ứng kịp, một tiếng trẻ con trong trẻo liền đã vang lên, "Sớm, thím."

"Ách, sớm, Tiểu Hổ. Con đây là muốn đi đâu?"

"Mẹ kêu con đến nhà Trần gia gia lấy cái sạn."

"Vậy tốt quá, chúng ta có thể cùng đi." Nói xong, Ngải Thanh liền tự phát nắm tay nhỏ của Tiểu Hổ đi đến đầu thôn.

"Thím, người ta vì sao hôn miệng nhau?"

Hai người đã đi một đoạn nhỏ, nhưng Tiểu Hổ luôn thích nói chuyện lại nửa câu cũng không mở miệng, Ngải Thanh vốn còn lo lắng đứa nhỏ này có phải xảy ra chuyện không, kết quả không ngờ lại hỏi mình một câu như vậy, này có phải không "hỏi" thì thôi, vừa "hỏi" liền kinh người không!

Tuy không biết đứa nhỏ vì sao hỏi như vậy, nhưng Ngải Thanh vẫn muốn cẩn thận diễn đạt, nhưng nhất thiết đừng dạy hư đóa hoa tương lai này, "Ách, hẳn là bởi vì yêu và thích đi."

"Vậy con thích cha mẹ, cho nên có thể hôn chứ." Chớp đôi mắt to vô tội, Tiểu Hổ hiếu học hỏi.

"Ách, hẳn có thể đi." Không muốn bị truy vấn nữa, Ngải Thanh lại lập tức bổ sung, "Tiểu Hổ vì sao sẽ hỏi như vậy?"

"Cái này à, bởi vì, con hôm qua nhìn thấy Lương thúc hôn miệng a." Tiểu Hổ ngây thơ đáp.

"Cái gì, con xác định là hôm qua nhìn thấy Lương thúc con tướng công ta hôn môi người khác?" Tưởng là con nít nói không rõ ràng, Ngải Thanh lại vội vàng truy hỏi.

"Đúng vậy, chính là tối qua a."

(Chết tiệt, hôm qua mình và hắn căn bản không có cơ hội gặp mặt, càng đừng nói hôn môi, Tiểu Hổ đã thấy, vậy, vậy người được hôn là ai? Đừng để ta bắt được, nếu không thì ngươi liền......)

Mạch suy nghĩ của Ngải Thanh còn chưa kết thúc đã bị câu kế của Tiểu Hổ cắt ngang, "Đêm qua con nhìn thấy Lương thúc hôn trộm thím."

(Cái gì? Trần Lương hôn trộm ta? Sao ta không biết.)

"Ha hả, Lương thúc nhất định không biết, kỳ thật hôm qua lúc thúc vào phòng con đã tỉnh." Đứa trẻ đắc ý cười, kia thật sáng lạn a.

Mà Ngải Thanh lúc này lại là đỏ bừng mặt, (tên này, cũng không sợ dạy hư con nít.) Tuy là nghĩ như vậy, nhưng ý cười bên môi làm sao cũng không giấu được vẫn bán đứng ý nghĩ chân thực trong lòng Ngải Thanh.

"Tiểu Hổ, cái chuyện hôn này rất bí mật, tuyệt đối không thể nói ra, nếu không thì sẽ bị sét đánh nha." Giải quyết tốt hậu quả vẫn phải làm, nếu bị Tiểu Hổ truyền ra, mình sao còn mặt mũi ra cửa a.

"A, vậy thím, Tiểu Hổ sau này cũng không nói nữa, Lôi công công sẽ không đánh Tiểu Hổ, đúng chứ?"

"Ừ, vậy Tiểu Hổ phải nhớ không thể nói ra nha." Xem ra uy hiếp thích đáng vẫn rất hữu dụng.

"Dạ dạ."

"Ha hả, Tiểu Hổ thật ngoan, lần sau ta làm món ngon cho con." Có uy hiếp rồi, lại thêm chút ngọt, ân uy cùng thực thi a.

Trần Vân mới sáng đã dậy, mắt thấy không có việc, liền định ra ngoài đi dạo trong thôn.

Hoàn toàn bất đồng phồn hoa náo nhiệt nơi Kinh Thành, sáng sớm ở thôn Trần gia là tươi mát yên ả, có lẽ canh giờ còn sớm, trước mắt vẫn sót lại sương mù lờ mờ, tuy mơ hồ, nhưng lại bao phủ một tầng trang nhã cho thôn Trần gia yên ả.

Trần Vân kỳ thật không phải lớn lên ở thôn Trần gia, từ khi có ký ức đến nay, thời bé của hắn chính là ở Kinh Thành, nhưng bởi vì phụ thân sẽ đúng hạn về quê tế tổ, cho nên hắn làm trưởng tử trong nhà cũng sẽ theo phụ thân về thôn, nhưng số lần không nhiều, mỗi lần ngày ở cũng không dài; còn từ sau khi đi học đường, cũng chưa từng về thôn lại.

Nói đến cũng khéo, lần này về thôn vốn là đệ đệ đi, nhưng lại lâm thời mắt cá chân bị thương mà không thể đi, mình cũng không yên tâm phụ thân một mình xuất hành, liền xin nghỉ với hoàng thượng, vốn tưởng hoàng thượng luôn xuất danh cần chính sẽ không dễ dàng đáp ứng, nhưng không ngờ lại dễ dàng ngoài ý muốn.

Đã sắp 13 năm không về, thôn Trần gia biến hóa không ít, ấn tượng sâu nhất là đường nhỏ bùn lầy trong ký ức, mà hiện giờ đã là đường lát đá xanh bằng phẳng.

Trần Vân cố gắng hít sâu một hơi, cảm nhận tươi mát và trong lành của sáng sớm: rời xa Kinh Thành ồn ào huyên náo, không thể không nói, thôn Trần gia xác thực là một vùng đất phúc, khó trách phụ thân luôn sẽ dành thời gian về quê, thì ra lại có ý này!

Đột nhiên, đường thôn phía trước truyền đến tiếng nói chuyện cười đùa.

Đó là thanh âm trong trẻo êm tai, như hạt sương trong suốt sáng tinh mơ trượt qua cỏ xanh nhỏ ở mặt nước, "tí tách, tí tách", lan ra từng vòng gợn sóng; thỉnh thoảng xen lẫn ngữ điệu nhẹ nhàng, mang theo vui vẻ của người nói chuyện cùng nhau bay bổng ở thôn Trần gia sáng sớm!

Trong lòng Trần Vân tức thì có chờ mong, mở đôi mắt nhìn chăm chú phía trước như khát vọng xuyên qua tầng sương mù nhìn thấy nguồn gốc âm thanh tự nhiên như vậy.

Tiếng ngày càng gần, sự chờ mong của Trần Vân cũng càng thêm mãnh liệt!

"Ha hả, thím, chuyện cười này thật tếu, heo cũng ngốc quá. Thím, kể thêm đi." Kéo tay áo dài của Ngải Thanh, Tiểu Hổ lắc lắc như làm nũng.

"Ha hả, được, vậy ta kể cái khác cho con, phải kiểm tra con thông minh không nha." Vốn chỉ muốn giết thời gian đường dài nhàm chán, không kỳ vọng Tiểu Hổ có thể nghe hiểu bao nhiêu, nhưng không ngờ đứa nhỏ này lại thông minh như vậy, đều hiểu chỗ nào là điểm cười.

"Chuyện kể, mẹ của tiểu Minh có ba nhi tử, đại nhi tử tên Đại Mao, nhị nhi tử tên Nhị Mao, vậy tam nhi tử tên gì?" Ngải Thanh cười rất là gian xảo.

"Ách, tên Tam Mao."

"Ha hả, không đúng nha, nên là tiểu Minh. Ha ha......."

Nghe thấy đáp án của Ngải Thanh, Tiểu Hổ cúi đầu một tay nâng hàm, chu miệng nhíu mày suy nghĩ, sau khi nghĩ cặn kẽ, bỗng nhiên mở to hai mắt, như đích xác là tên tiểu Minh, nhưng này không phải nhận thua sao, không được, "Thím, kể cái khác, lần này con nhất định biết."

Không ngờ đứa nhỏ một khi bị kích thích, cũng sẽ có lòng ham học hỏi như vậy, Ngải Thanh đành phải kể cái khác, "Thứ gì rõ ràng là của con, người khác lại dùng nhiều hơn con?"

"Ách, cái này....."

Bởi vì thanh âm đã rất gần, cho nên Trần Vân tất nhiên cũng nghe thấy đố mẹo của Ngải Thanh, không nén nổi cũng nhíu mày suy nghĩ, lại làm sao cũng không nghĩ ra đáp án.

"Hử, đó, là gì?"

Vẻ mặt mang theo không cam lòng rõ ràng, nhưng lại nóng lòng biết đáp án, Ngải Thanh cảm thấy Tiểu Hổ lúc này thật là đáng yêu quá, lại nhịn không được xoa mặt nhỏ của đối phương.

"Ha hả, Tiểu Hổ, Tiểu Hổ, Tiểu Hổ, Tiểu Hổ......"

"Thím, người kêu con nhiều lần như vậy làm chi? Con là muốn biết đáp án."

"Tiểu ngốc, đáp án không phải là tên con sao."

"Hả?"

"Ha hả. Tiểu Hổ là tên con, nhưng đều là người khác dùng nhiều hơn a."

Thì ra như vậy, không ngờ trên đời lại có cách nghĩ kỳ lạ như vậy, nếu nói với phụ thân, không biết sẽ là phản ứng thế nào, nghĩ hồi, Trần Vân đối với chủ nhân của thanh âm kia càng thêm hiếu kỳ."

Người ngày càng gần, như xuyên qua tầng tầng vải mỏng, vạch ra chân tướng sự thật cho Trần Vân.

Chỉ nghe nói nét chữ thể hiện con người, nhưng không ngờ, thanh âm cũng có thể như vậy, đây là ý nghĩ đầu tiên xẹt qua đáy lòng của Trần Vân lúc nhìn thấy Ngải Thanh.

Tóc đen dài đẹp đẽ đơn giản bị cột sau đầu, theo gió nhẹ sáng sớm nhẹ tung bay; mặc áo xanh, bao bọc cơ thể thon mảnh, mặt xinh đẹp, da trắng sáng, toàn thân tỏa ra thuần khiết và tươi mát nhàn nhạt!

Này, thật là cô nương sinh ra trong thôn Trần gia?

Ngải Thanh dắt tay Tiểu Hổ chuyên chú đi tới trước, khóe mắt liếc cái, liền thấy một nam nhân ôn nhuận khí chất thư sinh đứng trên đường thôn, không kịp nghĩ nhiều, liền như bình thường chào hỏi thôn dân khác cũng cười cười với đối phương, mỉm cười nhẹ đơn thuần, vẻn vẹn mang theo ý hữu hảo.

Ở Kinh Thành, Trần Vân tất nhiên là gặp qua không ít mỹ nhân, các nàng hoặc kiều diễm xinh đẹp hoặc khí chất thanh cao hoặc sạch sẽ động lòng người.....nhưng người xinh đẹp thanh lệ thoát tục lại mang theo khói lửa nhân gian như hoa sen thánh khiết trước mắt, lại là Trần Vân chưa từng gặp qua, đây là hơi thở linh động thế nào!

Có lẽ quá mức chìm đắm rúng động trong lòng, cả mỹ nhân linh động kia đã đi càng xa, Trần Vân cũng chưa ý thức được, trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ: Chuyến này, đi thật đúng!

------------

Tgclmn: Tôi sớm nói qua, Ngải Thanh khi gặp chuyện kích động là rất dễ xù lông.

Ha hả,hoa đào của Ngải Thanh sắp nở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.