Ngải Thanh chưa từng nghĩ, lúc mình còn sống lại còn có thể gặp lại cha mẹ đời này!
Y là bị vú nương kéo về từ Vương gia, có lẽ là quá mức kích động, vú nương cả đường đã có chút nói năng lộn xộn, Ngải Thanh cũng có chút mờ mịt, bên tai chỉ không ngừng nhớ lại một câu, "Thanh nhi, Thanh nhi, cha mẹ con về rồi, họ đến tìm con."
(Cha mẹ mình về rồi?)
Vừa vào đại viện, Ngải Thanh liền thấy hai người xa lạ đứng trong sảnh, tim đột nhiên đập có chút nhanh, trực giác nói với y, đó nhất định là cha và mẹ trong miệng vú nương.
Như cảm ứng được gì, hai vị khách vào lúc Ngải Thanh vừa vào liền lập tức xoay đầu.
Ba người sáu mắt nhìn nhau, không ai nói chuyện, khắc đó thời gian như dừng lại.
Động động khóe miệng, muốn mở miệng, lại tựa hồ có chút nghẹn ngào, làm sao cũng không có dũng khí phá vỡ sự yên tĩnh tạm thời kia.
"Lão gia, phu nhân, đây chính là Thanh nhi, nhi tử ruột của hai người a," Lý thị kéo Ngải Thanh đi tới, giao tay Ngải Thanh vào trên tay phu nhân, vội nói tiếp, "Thanh nhi, mau gọi cha, mẹ a, họ chính là cha mẹ ruột của con a!"
"Con....." Cổ họng có chút nghẹn, tiếng cha mẹ kia tựa hồ nặng ngàn cân, làm sao cũng không cách nào lên tiếng.
"Thanh nhi? Con là Thanh nhi?! Thanh nhi của ta! Ta là a cha* con a...." Rời đi đã mười mấy năm, nhìn chăm chú hài tử trổ mã xinh đẹp như hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-huu-dai-gia-lang/2354458/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.