Sơ Hạ đối với mấy chuyện dùng lời công kích người khác ở giới giải trí không phải là không biết.
Nhìn sự đắc ý trong mắt của cô trợ lý Kiều, và gương mặt nhăn nhó khó chịu của quản lí Trần.
Cô thật mệt muốn chết! Lên đây để kiếm Diệp Phi, chứ đâu phải đứng ngay đây nhìn hai người mắt chạm mắt, lửa điện phóng ra xung quanh như thế.
Cô rút tay về, ra vẻ khó xử: “Xin lỗi nhé cô Kiều, hiện giờ tôi đang có việc gấp, để ngày mai tôi sẽ qua chỗ của cô Thái Uyên nhé?”
Trợ lý Kiều không ngờ Sơ Hạ lại từ chối cô ta, sắc măt lập tức trở nên khó coi.
Trong công ty bây giờ, ai mà không biết Thái Uyên đang là ca sĩ nổi, tên tuổi càng ngày càng được lên cao, hợp đồng biểu diễn mà mỗi ngày Thái Uyên ký nhiều vô cùng. Gần như sắp vượt qua Diệp Phi!
Có nhân viên nào mà không muốn nịnh bợ Thái Uyên đâu? Thế mà cô Sơ Hạ này lại từ chối việc trang điểm cho Thái Uyên!
Chẳng lẽ con nhỏ này không biết, có bao nhiêu là thợ trang điểm muốn nhận công việc này hay sao!
Cô ta là trợ lý của một ca sĩ có danh tiếng, mới không thèm hạ mình đi xin một con nhỏ thợ trang điểm thấp kém!
Cô ta hất mái tóc dài của mình, kiêu ngạo nói:
“Nếu cô Hạ đã nói bận thì thôi vậy, tôi cũng không làm phiền nữa. Nhưng mà cơ hội được tiếp xúc với Thái Uyên không phải lúc nào cũng có đâu.”
Ý muốn nói là cô đã đánh mất một cơ hội tốt rồi, đừng mong có được cơ hội này vào lần sau.
An Hạ: “...”
Chị đây ngay cả minh tinh của nước Mỹ còn không thèm để ý đến, chứ nói chi là một cô ca sĩ Thái Uyên mới vào nghề của nhà cô!
Quản lý Trần nghĩ rằng An Hạ đồng ý việc trang điểm cho Thái Uyên, tuy cô không thích thái độ mắt vểnh lên trời cô trợ lý Kiều kia, nhưng không thể không thừa nhận năng lực của Thái Uyên rất là giỏi...
Giới giải trí này chính là phức tạp như thế, người mới muốn đè người cũ, hoặc người cũ muốn lần áp người mới vô nghề.
Hiện giờ chưa biết được cái cô Thái Uyên kia có ý thù địch gì với Diệp Phi hay không, nên cô chưa thể ra tay được.
Vừa rồi khi bị trợ lý Kiều khiêu khích, cô đúng là rất giận, lại nhìn thấy cô ta lôi kéo An Hạ với vẻ thân thiết thì cô càng cảm thấy họ đúng là một lũ bè vời nhau.
Nhưng cô không ngờ An Hạ lại từ chối việc trang điểm cho Thái Uyên. Phải biết rằng bây giờ Thái Uyên đang rất nổi tiếng trong công ty, mấy đứa nhân viên ai cũng tranh nhau để nịnh bợ.
Cô nghĩ An Hạ cũng giống như thế, nhưng ai ngờ...
Quản lý Trần vốn không ưa cô trợ lý Kiều này, giờ thấy cô ta bị xấu hổ như thế, thật là vui hết sức mà!
Một ca sĩ lại bị một thợ làm đẹp từ chối việc trang điểm, đây đúng là trò cười!
Cô đang định nói giúp cho An Hạ, nếu cô ấy đắc tội với trợ lý Kiều, e là không có ngày tháng tốt lành.
Nếu cô lên tiếng nói đỡ vài câu, cô trợ lý Kiều này dù bực bội ra sao cũng phải nể mặt Diệp Phi mà cho lắng xuống việc này.
Tuy Thái Uyên đang có danh tiếng, nhưng, vị trí trụ cột của nhóm nghệ sĩ ở công ty này, là Diệp Phi!
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì An Hạ đã giành nói trước:
“Xin lỗi, tôi phải về nhổ lông chân.”
Quản lý Trần: “...”
Trợ lý Kiều: “...”
Chương 10: Tổ họp nhóm A4
Từ thái độ cự tuyệt của quản lý Trần, An Hạ cũng đã đoán được vài phần nguyên nhân.
Xem ra cái cô Trịnh kia đã làm gì đó với bên Diệp Phi rồi.
An Hạ dựa sau tường trong thang máy, nghĩ thử xem nên đối phó với vụ này thế nào đây.
Nếu là trước đây...
An Hạ lắc đầu, bỏ ngay cái ý nghĩ kia.
Cô bây giờ đã làm từ đầu rồi...
Cửa tháng máy mở ra, An Hạ bước ra đi về phía phòng làm việc.
Trong phòng không chỉ có mình Mỹ An, còn thêm ba người người phụ nữ.
Người thứ nhất mặc bộ đồ kín đáo tới mức ngay cả cọng lông cũng không để lọt ra. Tóc cột cao, đội một cái nón to, còn đeo một cặp mắt kính đen.
Từ trên xuống dưới toát lên khí thế u ám diễn tả bằng ba từ:
Chớ lại gần.
Người thứ hai. Phong cách ăn mặc khá bạo và mát mẻ, chỉ mặc trên người một bộ Bikini màu đỏ bóc lửa.
Người thứ ba. So với hai người còn lại thì càng “bạo.” hơn!
Cô ấy chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng, và đang đi lòng vòng trong phòng.
An Hạ: “...”
Hỏi sao cô Trịnh kia cứ muốn giải tán cái nhóm tổ nhóm phòng A4 này cho bằng được.
Nguyên nhân chính là nằm ở chỗ này!
Tưởng tượng đi, khi có một đám cấp dưới điên điên khùng khùng ăn mặc so với khủng bố càng đáng sợ hơn cứ lượn qua lượn lại trước mặt, thử hỏi ai mà chịu cho nổi.
An Hạ xoa vầng trán, ngán ngẩm thở dài.
Đôi khi cô thật sự khó tin, cái tổ nhóm này có thể duy trì suốt bốn năm qua mà không bị công ty loại trừ, đây đúng là kì tích.
“A. An Hạ về rồi!” Cô gái mặc áo tắm nhìn thấy An Hạ bước vào là hai mắt lập tức sáng bừng.
An Hạ vẫy tay gọi: “Bé By cho chị nựng cái coi nào.”
Fary BaBy nũng nịu ôm An Hạ, cái đầu nhỏ cọ cọ:
“BaBy nhớ chị muốn chết!”
“Chị cũng nhớ Bé By lắm!”
Hai người ôm ấp trao yêu thương...
Mấy người còn lại trong phòng: “...”
Dù đã nhìn quen, nhưng vẫn tránh không được cái cảm giác nổi da gà.
Lý Tâm kéo Fary BaBy ra, ẩn dưới cặp mắt kính là đôi mắt lạnh lùng vô cảm.
“Đứng đắn một chút đi.”
Fary BaBy bĩu môi: “Chị Tâm càng ngày càng y chang đàn ông.”
“Sai sai!” Phượng Y khoanh tay trước ngực, sửa lại cho đúng:
“Phải nói là chị ấy sinh ra đã định sẵn làm con trai.”
Lý Tâm lạnh lùng nói: “Muốn đánh nhau?”
Phượng Y rút từ áo ngực ra một cây súng, cất giọng khiêu khích:
“Đánh thì đánh, ai sợ ai.”
Nửa tiếng sau...
Mỹ An ngồi trên ghế, cầm hủ bắp rang, vừa ăn vừa nhìn trận đấu “bắn súng.”
Fary BaBy ngồi kế bên sơn móng tay, thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với Mỹ An và An Hạ.
Trong khi đó, hai người kia vẫn đang bắn súng.
Nước từ trong khẩu súng văng lên khắp phòng, nơi đây thế là biến thành một bãi chiến tranh dính đầy nước.
An Hạ chống má, thở dài: “...”
Chẳng lẽ cô đến công ty là vì xem hai cô này đấu bắn súng nước?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]