Trịnh Ý Lan suy đoán ra rất nhiều những câu An Hạ đã nói, hí vụ như là:
Sao chị lại làm thế?
Chị sao lại muốn làm khó tôi?
Hoặc những câu tương tự, Nhưng cô không ngờ, An Hạ lại thốt ra một câu như thế!
Con mắt của con nhỏ này nhìn chỗ nào mà thấy cô ta yêu thầm nó hả!
Trịnh Ý Lan tức mà không thể chửi bậy được.
Cô ta gắng kìm chế mình lại, không thể để hình tượng cao quý của mình bị ảnh hưởng bởi những lời đó được.
“Cô An Hạ thật biết nói đùa.”
An Hạ kéo ghế ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn Trịnh Ý Lan:
“Thật ra em không kỳ thị người đồng giới, nhưng mà em đã có chồng rồi, cho nên tình cảm của chị em không thể nhận được. Dù thế chị cũng đâu thể ăn không được mà muốn đạp đổ chứ?”
Trịnh Ý Lan: “...”
Lỗ tai con nhỏ này bị điếc à? Hay là nó bị bệnh hoang tưởng?
Cô ta rõ ràng là ghét nó! Thái độ làm khó thể hiện rõ như thế, cô ta không tin con nhỏ này không nhận ra!
Còn nữa, giới tính của cô ta rất bình thường!
“Cô Sơ Hạ hãy nói cho cẩn thận, đừng làm mất danh dự tôi như thế!”
An Hạ ồ một tiếng, ra vẻ tôi hiểu mà. Như muốn nói, tôi biết chị yêu tôi, không cần phải giả vờ lạnh lùng đâu.
Trịnh Ý Lan nắm chặt cây bút máy trong tay, sức lực mạnh như muốn bẻ gãy đôi cây bút.
An Hạ nhìn sự nhẫn nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-dinh-da-tai/2954184/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.