-Thế này… thế này là…
– Thế này là thế nào?tao cho nải chuối là được chứ của đâu cho tiền nhà mày .cái thân tao ,tao còn chưa lo xong , gánh thêm mày chỉ tổ còng lưng….
Thảo vào thế bí vẫn tha thiết xin xỏ:
– Anh là anh trai em, anh phải thương em với chứ. Ngày xưa anh chẳng bảo khi nào có chuyện gì gặp anh, anh sẽ giúp…
– Đấy là chuyện thời xưa mày đừng có nhắc, thời ấy, con. Gạo vẫn còn sống,thầy còn khỏe mạnh thì tao nói thế. Chứ giờ nó chết rồi, thầy nằm một chỗ rồi, tao cần một đưa vô tích sự như mày để làm cái gì. Mày chẳng giúp gì cho tao, sao tao phải giúp mày?
Những lời nói ngang như đấm vào lỗ tai khiến Thảo sững sờ . Nó giờ mới nhận ra, hóa ra nó đã không còn giá trị lợi dụng, Hiếu chỉ là mượn tay Thảo để chơi xấu Gạo. Nay Hiếu đã có những thứ hắn cần, thì giờ sẵn sàng bỏ lại những người không giúp ích được gì cho nó. Thảo cười chua chát, hóa ra ruột thịt cũng chỉ có ngần ấy, cũng bỏ mặc khi mình khó khăn, khi trong tay chẳng có gì.
Xin giúp đỡ không được, vay mượn cũng không ,Thảo nói đến vấn đề cuối cùng;
– Nếu anh đã không giúp đỡ, thế thì đừng trách em sống bạc. Mảnh sân thầy nói cho em, nay phiền anh dỡ nhà đi chỗ khác để em còn bán để trang trải cho chồng
Thảo nghĩ rằng ,tuy không vay mượn được, xong vẫn có cái để trói Hiếu, đợt trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cua-cai-ngheo/2566601/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.