Bà Thanh ấm ức không nói lên lời lại càng khóc to hơn, bà mù cũng hết cách mà bỏ mặc ,họa là tự mình chọn lấy, thì nghiệp cũbg chỉ có bản thân gánh ai giúp được vào đây.
Chiếc xe ô tô chở gia đình bà Thanh về nhà, tối hôm trước ông Long có vào viện, nói ngày hôm nay đón con trai, ông sẽ làm mâm cơm thịnh soạn, gọi là mừng con ra viện. Bà Thanh vẫn đinh ninh chồng ở nhà chuẩn bị, tuy con trai bị dở hơi thế này, xong được về nhà là may mắn lắm rồi,nghỉ ngơi vài hôm bà với ông Long sẽ chở con đi tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa chạy. Bà không tin giàu có như bà lại không thể chữa bệnh tâm thần của con.
Về đến đầu làng thì cũng xế chiều, xong làn khói đen bao quanh từ các ngõ túa ra. Mới đầu nhìn ,bà ở nghĩ sương mù nên lại than thở với anh lái xe:
– Trời sương mù nhiều thế này chắc ngày mai lại nắng chết đây.
Nhưng chả phải đấy là sương mù, vì sau câu nói đó thì mùi nhựa cháy sộc vào mũi tất cả, họ nhăn mặt bịt mũi vì khó thở. Hai bên đường, người dân chạy tứa về hướng trong làng, tay nào cầm xô cầm chậu, cầm thùng, ống nước đủ cả. Người tài xế đoán được tình hình, anh nói:
– Chắc trong làng có nhà bị cháy đấy cô. Trông khói mù mịt thế này hẳn nhà cháy phải rộng lắm.
– Cháy…. cháy ư?
Thảo lắp bắp hoang mang nhìn sang bà Thanh, bà cũng nhìn nó . Cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cua-cai-ngheo/2566599/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.