Quý càng nhai càng thấy vị ngọt tứa ra khoang miệng, mùi thơm ngào ngạt khiến vị giác như tê liệt. Không cần Thảo mời , Quý lại thò tay bốc miếng chân giò nữa, không quên múc thì nước béo ngậy húp ăn kèm…
– Quý thấy thế nào? Tôi nấu ăn được chứ….
Thảo vừa xem Quý ăn vừa hỏi dò, hắn đang tống cả miếng chân dò to vào mồm, giơ ngón tay cái lên tán thưởng , nhìn hắn ăn ngon lành như vật, Thảo cũng mừng thầm, tuy có lẽ Quý không bao giờ có thể nghĩ mình đang ăn cái nước màu sánh lạnh ấy là mỡ người, xong miếng đầu tiên khiến cái Thảo hồi hộp đến nghẹt thở.
Từ khi nấu, cho đến khi cho cả lọ mỡ người vào nồi, Thảo không dám ngửi luôn chứ đừng nói gì là ăn thử ,nêm nếm gia vị cho đậm đà cũng chỉ theo bản năng. Nó sợ chẳng may nấu khômg ngon, hay có vị lạ, khiến Quý không ăn thì đúng là kế hoạch đổ sông đổ bể. Nhưng may thay, thấy hắn ăn ngon lành thế này, Thảo có chút thở phào. Bây giờ chỉ còn chờ vào công dụng của cái thứ mỡ người này có danh bất hư truyền như lời đồn hay không?
Kể ra, khi nghe lỏm được mấy bà trong làmg kể về chuyện lấy mỡ người chết làm bùa. Thì nó nghe câu được câu mất, nó biết làm được bùa thì phải mang đi thầy, nhưng bản thân nó không biết phải nhờ ai. Và nếu, nhờ không đúng người, sự việc bại bộ, nó không tránh khỏi bị đi tù, bị người đời phán xét. Cho nên, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cua-cai-ngheo/2566476/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.