… Hết giờ câu, trên tay Gạo xách từng chùm cá nặng trĩu, cô cười như vớ được mùa trước sự suýt xoa của mấy ông lão thành .
Đi ngang qua cô Bảy, Gạo biết mình câu được nhiều cô ấy sẽ không ưa. Thế nên, đưa lại cho cô hai con cá to nhất,Gạo nói lấy lòng:
– Cô ạ, đáng lí ra cháu câu nửa tiếng, thế nhưng cháu chỉ câu hai mươi phút thôi. Hai con cá to nhất này cháu biết cô lấy thảo….
Vừa trình bày, Gạo vừa đưa hai tay hai con cá cho cô Bảy. Khẽ liếc Gạo, thế nhưng cô vẫn nhận lấy . Vì gạo câu được quá nhiều cá ,cho nên cô bảy không mấy thiện cảm từ hôm trước. Với một người làm kinh doanh như cô, cô chỉ muốn lợi chứ không muốn thiệt tí nào. Gật đầu tỏ vẻ bớt dỗi đi một chút, cô Bảy chấp nhận:
– Cứ xem như mày cũng có lòng, cũng biết sống . Thôi về đi!
Gạo vâng dạ cảm ơn rối rít, nhìn đống cá trên tay nhiều gấp ba lần hôm trước, Gạo long tong xách về. Vậy là, có thể ,cô sẽ có tiền đỡ đần cho ông Đỏ vào tiền học chứ không trông chờ vào tiền bán lợn của thầy nữa.
Tối hôm ấy, cả nhà lại ăn cá kho. Suốt hai ba bữa ròng phải ăn cá,khiến cái Thảo phát ngấy. Nhưng nó không dám nói, bởi sợ thầy nó lại chửi cho:
– Thảo! Mai lại đi bán cá nhé!
– Ơ ,sao lại đi nữa ạ? Chẳng phải hôm nay con đã đi rồi sao?
Thảo bị thầy bắt đi bán cá thì quay ngoắt mặt đi, Gạo cũng muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cua-cai-ngheo/2566418/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.