… Thảo ăn hết cốc chè thứ ba thì cũng hơi ngang dạ. Khẽ quệt ngang mồm thì Hiếu lại đưa cho nó cái bánh gai rồi hối thúc:
– Em ăn đi, ăn vào cho có da có thịt. Rõ khổ, xinh thế này mà gầy quá. Cũng hai mấy rồi còn gì, thầy u đã tính có đám nào cho em chưa?
Hiếu lại một lần nữa gãi vào chỗ ghẻ , Thảo đớp một miếng bámh thật to ,vừa nhai, nó vừa kể với anh. Nét mặt không giấu nổi sự u buồn:
– em thế này thì ai lấy hở anh?
– Làm sao đâu? Anh thấy mày trông rất có duyên ấy, có duyên hơn cả cái Gạo. Tuy bị cái sẹo thế này ,nhưng trông rất có nét . Tướng tá cũng cao ráo, chứ không gầy như cái Gạo, nếu nó đứng với em thì thua xa.
Thảo gật đầu lia lịa công nhận, nó đáp:
– Công nhận thật anh ạ. Em mà không có cái sẹo này cũng chẳng đến nỗi đâu. Cái gạo nó chỉ được cái hay làm, nhưng nó không hiền đâu anh ạ. Nó toàn húi vào để thầy chửi em thôi. Mấy đợt,ăn cơm ,thầy bảo có vài đám đến xem mắt , em nghĩ thầy gả em đi, nên em sửa soạn rất kĩ. Với lại,, hỏi thầy, thầy cũng bảo không biết ý người ta ưng đứa nào, nên sang xem đứa nào được thì lấy. Vậy mà người ta mới nhìn ,chọn ngay con Gạo. Gia cảnh người ta giàu có lắm anh ạ, toàn buôn bán lớn với làm việc bên tỉnh , bên huyện thôii. Lấy vợ cho con trai xong cũbg xin làm việc nhà nước cả. Đấy! Có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cua-cai-ngheo/2566416/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.