Đương nhiên, lấy mắt kính xuống lại là một chuyện khác. 
Tống Duệ từ nhỏ đã có một phiền não, quá ưu tú. Mặc dù hắn coi thường các kiểu với người khác, thế nhưng luôn có người mặt nóng dán mông lạnh của hắn. 
Thật ra, suy nghĩ kỹ một chút thì cũng phải thôi. Xuất thân thế gia, bề ngoài đẹp, dáng người tuyệt vời, vừa văn vừa võ, đầu óc hạng nhất, dương cầm viôlông không gì hắn không biết. Mặc kệ việc đó khó thế nào thì hắn chỉ cần liếc mắt là biết, thiên tài như vậy thì nhất định chính là bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích. 
Tuy rằng từ nhỏ được gọi là giống cái, thế nhưng vầng sáng giống cái cũng không che đậy được sức hấp dẫn của hắn, từ nam nữ cho đến già trẻ. 
Tật xấu duy nhất chính là dùng ánh mắt thiểu năng để nhìn người khác, còn luôn giả bộ làm đại nhân, không cho cha mẹ có trải nghiệm lo nghĩ. 
Thường thường ở chung với người khác đều là như thế này. 
Mẹ: “Tiểu Duệ làm xong bài tập chưa? Có ăn cơm ngon không? Ở chung với bạn thế nào rồi? Ngày hôm nay có tiết thể dục đừng quên mang theo đồng phục thể dục nha.” 
“Dạ, con đã chuẩn bị xong rồi.” Tống Duệ lật báo ra: “Ngược lại là mẹ đó, đã quên cầm chìa khóa xe rồi chứ gì?” 
“A?” Mẹ hắn giật nảy cả mình: “May mà có con nhắc mẹ.” 
“Dù.” 
“Trời ạ, ngay cả dù mà cũng quên mất.” 
“Khăn quàng cổ.” 
“Ngất, trí nhớ của mình thật là.” 
Ở chung 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cu-vat-chet-deu-thich-thuong-ta/2477918/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.