Buổi tối, Cam Lộ khó khăn lắm mới chợp mắt được mộtlúc thì di động reo lên. Căn nhà này không lắp điện thoại, cô đã hứa với ThượngTu Văn, di động lúc nào cũng phải ở chế độ mở để tiện hai người liên lạc.
Cô nhổm người dậy, cầm điện thoại lên, nhìn vào mànhình hiển thị màu xanh nhạt thì thấy số nhà cha cô gọi đến nên vội vàng bắtmáy.
Giọng hoảng loạn của dì Vương vọng đến: “Lộ Lộ, chacon đột nhiên nôn ra máu, làm sao bây giờ?”
Cam Lộ thất kinh: “Dì gọi 120 ngay, gọi xe cấp cứuđến. Sau đó giữ liên lạc với con, nói cho con biết cha được đưa đến bệnh việnnào.”
Sức khỏe của ông Cam, cha Cam Lộ, luôn không được tốtcho lắm, trước đây cô đã từng có kinh nghiệm ứng phó với tình huống thế này,nên vẫn giữ được phần nào bình tĩnh, vội vàng xuống giường, bỗng dưng nhớ ra cảdì Vương và cha cô đều không có điện thoại di động, số của cô lại được cài phímtắt trong điện thoại bàn, với sự bàng hoàng, bấn loạn của dì Vương hiện giờ,lát nữa có nhớ liên lạc với mình không đã là vấn đề lớn, cô lo lắng đến mứctoàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cô lấy điện thoại gọi đi, điện thoại bên đó đang bậnmáy. Cô với tay lấy áo khoác, trán đập mạnh vào cây cột ở cuối giường, đau đếnthấu trời xanh, lúc đó mới nhận ra, mình không bật đèn phòng. Cô ôm lấy đầu, sờsoạng trong bóng tối, mượn ánh sáng leo lét trên màn hình điện thoại, mò mẫm mởcông tắc đèn, cố gắng bình tĩnh trở lại, rồi đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-co-tinh-yeu/1937639/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.