Cuộc sống của Cam Lộ và Thượng Tu Văn gần như trở lạitrạng thái bình thường - nếu tương kính như tân có thể xem là một trạng tháibình thường.
Thượng Tu Văn ở ngoài phòng khách, sáng sớm anh dậyđúng giờ, lái xe đưa Cam Lộ đi ăn sáng trước rồi chở đến trường, buổi chiều anhđến sớm đợi cô ngoài cổng, đón cô về nhà. Ăn cơm xong cô vào phòng làm việc,anh ở một phòng khác xử lý công việc; đến 9 giờ, anh bê một cốc sữa vào cho cô,nhìn cô uống hết sau đó cùng cô ra ngoài tản bộ, đến 10 giờ rưỡi, anh nhắc côngủ sớm.
Cuộc sống bình lặng đến phát chán ấy kéo dài được bangày, Cam Lộ cảm thấy dài như ba năm.
Cô trước nay không phải là người có lòng kiên nhẫn,thế nhưng, bây giờ cô không thể đọ sức kiên nhẫn với bất kỳ ai, cơn buồn nônvào buổi sáng, cơ thể mệt mỏi nếu đứng hơi lâu, ngồi xuống là buồn ngủ, từngbiểu hiện đều nhắc nhở cô thai nhi đang lớn lên mỗi ngày trong bụng, đang dầndần thành hình, cô không có nhiều thời gian suy tính thiệt hơn cho cái “quyếtđịnh cuối cùng”.
Huống hồ gì cô hiểu rất rõ lòng kiên nhẫn và ý chí củaThượng Tu Văn. Bây giờ nhớ lại lúc mới quen nhau, cô phải thừa nhận rằng, cô cólẽ chưa bao giờ thoát khỏi bàn tay anh.
Trưa nay, Cam Lộ nhận được điện thoại của Tiền GiaiTây.
“A lô, bọn cậu đã làm hòa chưa?”
Cô không biết phải nói thế nào, chỉ ậm ừ.
“Mặt ủ mày chau như thế làm gì? Được rồi, tớ biết làông xã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-co-tinh-yeu/1937636/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.