Linh Giang vô tội sờ sờ đầu, Ân Thành Lan nhân cơ hội tránh thoát khỏi tay y, điều khiển xe lăn dời đến bên cạnh bàn, cầm lấy chén trà trên bàn cúi đầu, dùng ống tay áo rộng che lại hơn nửa khuôn mặt.
Linh Giang đứng dậy dựa vào cạnh cửa, nhìn hắn chốc lát, nói: "Trong chén không có nước."
Ân Thành Lan lúc này mới phát hiện, trầm mặt "Bang" một tiếng thả chén xuống bàn.
Linh Giang nói: "Ta vừa nói là..."
"Ngươi ngậm miệng!" Ân Thành Lan ngắt lời y, trừng mắt liếc nhìn y một cái, lại vội vàng đem tầm mắt chuyển qua một bên, khóe môi mím thành một đường thẳng sắc bén, một bộ phong thái nghiêm nghị bất cận nhân tình bất khả xâm phạm.
Linh Giang cảm thấy hắn giống như một tiểu tức phụ mới cưới về, chuyện nên hiểu đã hiểu, nhưng hiện tại da mặt còn mỏng, không chịu nổi lời người ta nói, một khi nghe thấy, liền phải chống nạnh trừng mắt giận dữ phát điên lên, nhưng trên thực tế đã sớm bị ửng hồng trên da mặt bán đứng.
Bèn câu lên môi đẹp, đầu lưỡi giống như khiêu khích liếm lên cánh môi một chút.
Linh Giang thực sự rất anh tuấn, động tác bỉ ổi này càng làm cho y sinh ra một cỗ dụ hoặc bức người.
Ân Thành Lan vô ý thoáng nhìn, da đầu nổ tung, đem đầu triệt để quay sang chỗ khác, trong lòng âm thầm phẫn nộ, lẽ nào có lí đó, một con chim lớn lên thành cái dạng đó làm gì!
Linh Giang còn muốn khiêu khích thêm vài lần, lại thấy Ân đại các chủ đã mơ hồ có dấu hiệu tạc mao, bèn thu hồi tâm tư ranh mãnh, ngồi xuống bên cạnh bàn, nói: "Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ có động tác?"
Vừa mở miệng, giọng điệu lại đường hoàng ra dáng khiến cho người ta thật ngứa răng.
Muốn đánh y đều không tìm ra nổi lý do.
Khóe mắt Ân Thành Lan co giật, không muốn phản ứng y.
Linh Giang liền ho khan hai tiếng, thấy không có phản ứng, bèn che ngực ho khan kịch liệt, ho đến thở không ra hơi, thân mình cong lại, dường như rất thống khổ.
Ân Thành Lan nhẫn nhịn, không nhịn nổi, xoay đầu hỏi: "Thật sự bị thương?"
Linh Giang ho khan đến không ngừng được, khó chịu gật gật đầu.
Ân Thành Lan thấy sắc mặt y trắng bệch, trong lòng mềm mềm, chim nhà mình, dù lưu manh lỗ mãng, cũng không thể mặc kệ, duỗi tay nói: "Đưa tay cho ta, ta xem mạch cho ngươi."
Linh Giang thấp giọng ho khan, run rẩy đưa tay tiến dần vào trong tay hắn, không chờ Ân Thành Lan sờ mạch, cái tay tái nhợt kia trở tay chụp một cái, nắm lấy ngón tay hắn, bất ngờ lôi giật lại.
Tiếp theo, Linh Giang cúi đầu xuống, một nụ hôn ấm áp liền rơi xuống mu bàn tay Ân Thành Lan.
Con ngươi Ân Thành Lan phút chốc phóng đại.
Linh Giang hôn xuống rồi thả ra, mặt mày hớn hở, còn chưa đắc ý xong, liền bị dây tơ trong ống tay áo Ân Thành Lan ập ra đánh tới, y vội vã nghiêng thân tránh thoát, vừa muốn nói chuyện, sợi chỉ bạc sắc bén đã hừng hực đuổi theo.
A, tức phát điên rồi.
Linh Giang nhảy nhót lung tung khắp phòng, tránh trái tránh phải, nỗ lực muốn tới gần nam nhân, nhưng mà lúc này y mới nếm trải Ân Thành Lan có bao nhiêu lợi hại, trong tay áo càn khôn của hắn không biết có bao nhiêu sợi chỉ bạc, mỗi một sợi đều sắc bén vô cùng, đột nhiên phóng ra, gió không kinh động, lại có thể quét ngang một vùng.
Một sợi chỉ bạc lướt qua lưng Linh Giang, y gần như cảm giác thấy hàn ý phía trên, tránh thoát xong, Linh Giang vô ý thoáng nhìn, liền nhìn thấy chỗ sợi chỉ bạc kia đi qua, cái bình sứ to như quả dưa hấu bày trang trí duy nhất trong phòng, bị một đường cắt dứt khoát chia đôi làm hai nửa, không vỡ vụn, mà là bị cắt rất gọn gàng, mặt cắt bóng loáng bằng phẳng, có thể thấy được sợi chỉ này sắc bén đến thế nào.
Linh Giang cười gượng, Thập Cửu xem như bị y chọc cho triệt để dựng lông rồi.
Hai người náo loạn đánh non nửa canh giờ, cuối cùng Linh Giang bỏ rớt mất hai cọng lông chim, mới ngưng được trận đánh nhau này.
Y ngồi khoanh chân trên bàn, tóc tai hỗn độn, xiêm y rách rưới, kẽ ngón tay giắt một cọng lông chim bị rụng ra của mình, nói: "Chuyện kia... Nếu thật sự nội bộ Nghiêm Sở làm phản mà nói, hai ngày này chúng ta phải cẩn thận."
Ân Thành Lan trầm mặc, thiếu kiên nhẫn hái một cọng lông chim khác từ trên mặt xuống.
Tranh đấu nội bộ? Nội bộ của hắn cũng thiếu chút nữa liền phản, may là vừa lúc trấn áp kịp thời.
Ban đêm, trời khuya vắng lặng.
Một luồng khói nhàn nhạt từ khe hở trên cửa sổ khách điếm phun vào.
Tiểu hoàng điểu bị xua đuổi ra bàn ngủ và Thái tử điện hạ tiền nhiệm cuối cùng cũng được ngủ một mình đồng thời mở mắt ra.
Có một số người còn thiếu kiên nhẫn hơn so với bọn hắn tưởng tượng.
Linh Giang vỗ cánh nhỏ vọt tới cạnh cửa nhìn một chút, trao đổi ánh mắt với Ân Thành Lan trong bóng tối, người sau ngầm hiểu, gật đầu, lúc này tiểu hoàng điểu mới hóa ra tứ chi thon dài, không tiếng động nằm xuống giường.
Khói trắng bay một hồi, dần dần hoà vào trong đêm tối.
Lại qua một quãng thời gian, ngoài phòng mới có thêm động tĩnh, cửa phòng bị mở ra, rồi hai cái bóng cẩn thận lẻn vào.
Người Thần Y cốc ước chừng là quanh năm đắm chìm trong dược thảo, trên người mang theo một mùi thuốc đắng nhàn nhạt, bóng đen sau khi đi vào đến thẳng giường, một người thật cẩn thận sờ sờ cổ Ân Thành Lan cùng Linh Giang, xác nhận bọn họ đã hoàn toàn hôn mê, mới làm động tác lớn mật hơn, bắt đầu tìm kiếm hành lý bọn họ.
Một người bỗng nhiên nói: "Bọn chúng ngủ cùng nhau."
Tên còn lại chán ghét nhíu mày: "Đều là nam nhân, có cái gì chơi vui."
Người kia sách một tiếng: "Chơi có vui hay không lão tử chưa thử, nhưng mà Cốc chủ không phải cũng vì tên thư sinh mặt trắng mà đưa bảo vật ra sao."
Một tên khác không muốn cùng hắn phí lời, hỏi: "Đã tìm được chưa?"
"Chưa, lẽ nào không ở nơi này?"
"Không thể, thứ này hẳn là mang theo bên người, ngươi lại đây giúp ta, cởi xiêm y bọn họ, ta..."
Tiếng nói bỗng nhiên ngừng lại.
Tên còn lại đưa lưng về phía giường sờ soạng trong góc phòng, nghe vậy xoay đầu, thấy đồng bọn khom người xuống giường, bàn tay vươn ra giường, bảo trì tư thế này không nhúc nhích.
Hắn tò mò đi tới, đẩy người kia một cái, ánh trăng từ khe cửa sổ hắt vào, hắn nhìn thấy biểu tình cứng ngắc quỷ dị trên khuôn mặt đồng bọn, thuận theo ánh mắt người nọ xoay thân nhìn, vừa vặn đối diện với một đôi mắt đen nhánh tối tăm.
Trong khách điếm yên tĩnh hẻo lánh bỗng nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn, một vật màu đen phá tan vách tường, bị xem như rác rưởi ném bay ra ngoài.
Lão bản khách điếm trốn trong ổ chăn run lẩy bẩy, đem đầu chôn xuống thật sâu.
Trong một gian khách phòng, Vương Chúc mặc áo nằm thẳng trên giường ngủ lập tức mở bừng mắt, con ngươi vẩn đục giật giật trong bóng đêm, lão gia hỏa khôn khéo nhạy bén, ngửi thấy một tia dị thường, trong chốc lát ngay cả do dự đều không có, đứng dậy đẩy cửa sổ phòng ra, vô thanh vô tức thoát ra ngoài.
Gió thu lạnh lẽo, sau khi chạy một hơi thật xa, hắn mới dừng lại, khom lưng chống gối thở kịch liệt, tiếng gió thổi qua nơi hoang vu phát ra tiếng nghẹn ngào, bỗng nhiên một tiếng lá khô bị đạp nát vang lên trước người hắn.
Vương Chúc theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn, cả người đột nhiên cứng đờ.
Chỉ thấy dưới ánh trăng ảm đạm cách đó không xa có một người đang ngồi, trường bào kéo đất, tóc đen tung bay trong gió, thần sắc tà mị, cười như không cười.
Ân Thành Lan dù bận vẫn ung dung cúi đầu đùa bỡn con dao khắc nhỏ bằng bạc giữa ngón tay, dưới ánh trăng lạnh lùng lưỡi dao loáng lên một ánh bạc âm trầm.
Sau lưng Vương Chúc nổi lên một cơn ớn lạnh sởn tóc gáy, hắn nhìn chằm chằm Ân Thành Lan lui một bước, đang muốn quay người đào tẩu, liền nhìn thấy trên đường nhỏ hoang vu, một người không nhanh không chậm bước ra, chặn đứng đường lui của hắn.
"Công tử đây là ý gì?" Vương Chúc nói.
Ân Thành Lan vuốt ve lưỡi dao sắc bén: "Vương quản gia đêm khuya không ngủ đến chỗ vắng vẻ lại là ý gì?"
Vương Chúc đưa tay thu vào ống tay áo, làm ra tư thái khiêm tốn thường ngày: "A, Cốc chủ tung tích không rõ, ta đêm không thể chợp mắt, đi ra ngoài dạo một chút."
Ân Thành Lan liền bật cười: "Phải không, người bắt lệnh Cốc chủ đi tại hạ đã tìm được rồi."
Hô Linh Giang một tiếng, "Bắt lấy hắn."
Con ngươi Vương Chúc co rụt lại, lấy ra một mũi ám khí trong tay áo ném về phía Ân Thành Lan, thân mình lại cực mau lao tới một bên, tốc độ thật nhanh không hề giống với tuổi tác.
Động tác Ân Thành Lan còn nhanh hơn, cổ tay vừa lật, chặn đứng ám khí lướt qua tai, mà Vương Chúc đã không còn bóng dáng, hắn thấy Linh Giang nhìn hắn, bèn nói: "Còn không mau đi."
Linh Giang thấy hắn không bị ám khí làm bị thương, lúc này mới hời hợt gật đầu, thân ảnh hóa thành một nắm chim nhỏ bụ bẫm, đập cánh bay đi.
Chờ sắc trời mờ sáng, thời điểm Ân Thành Lan ngồi ở trong khách điếm uống trà, Linh Giang chim nhỏ đã mang theo quản gia Thần Y cốc chật vật trở lại.
Vừa vào khách điếm, liền nhìn thấy con hùng ưng màu tuyết chiếm cứ cổ tay Ân Thành Lan, Linh Giang nhướn mày: "Nó như thế nào lại đến?"
Hải Đông Thanh kêu lục khục trong cổ họng, một đôi mắt ưng sắc bén sáng ngời bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Linh Giang, có chút cảm giác cao thâm khó dò.
Thứ này ở cùng Ân Thành Lan lâu, tính tình cũng giống theo hắn, Linh Giang cảm thấy thực hèn hạ, mặt lạnh ngồi vào bên cạnh bàn, đem Vương Chúc ném đến bên chân Ân Thành Lan.
Lão già kia không biết trên đường chịu phải dằn vặt vô nhân đạo như thế nào, trên người không thấy có vết thương, tinh thần lại hốt hốt hoảng hoảng, vừa nhìn thấy Linh Giang liền run cầm cập, trong miệng lẩm bẩm cái gì, Ân Thành Lan khom lưng, nghe thấy hắn sợ hãi nói: "Yêu, yêu, điểu yêu..."
Ân Thành Lan nở nụ cười, thầm nghĩ hẳn là Linh Giang con chim nhỏ này nửa đường dọa sợ người ta rồi.
"Nghiêm Sở đâu?" Ân Thành Lan hỏi.
Vương Chúc ngồi ở dưới đất còn đang không ngừng điên điên khùng khùng lầm bầm lầu bầu.
Linh Giang đang cùng Hải Đông Thanh mắt to trừng mắt nhỏ, nghe thấy hắn nói chuyện, ỷ vào tay mình linh hoạt hơn móng vuốt, bỗng nhiên đẩy Hải Đông Thanh một cái, Hải lão đệ của Ân Thành Lan không ngờ tới con chim này lại tiện như vậy, móng vuốt trượt đi, lảo đảo trên cổ tay Ân Thành Lan, xòe cánh vỗ phành phạch hai ba cái mới đứng được vững vàng.
Hải Đông Thanh: "..."
Linh Giang vòng qua Ân Thành Lan ngồi xổm tới trước mặt Vương Chúc, lúc còn chừng hai, ba bước chân y rút cây búa Mai Hoa tám cạnh ra, nện búa xuống mặt đất, toàn bộ tốt tính cùng kiên trì ít ỏi của y đã đưa hết cho Thái tử điện hạ, đối xử với kẻ địch luôn luôn là lạnh lẽo như gió đông.
Đè thấp thanh tuyến, lạnh giọng quát: "Bớt giả ngây giả dại, nếu ta đã dám bại lộ thân phận cho ngươi, chính là muốn nói cho ngươi, loại người như ngươi, ta một ngụm đều có thể ăn ba đứa, mặc kệ ngươi có nói hay không, ta muốn cái gì là có thể được cái đó, trước mắt chỉ là cho ngươi một cơ hội thở dốc, nếu như ngươi chịu thành thật một chút, ngoan ngoãn phối hợp, có lẽ bổn yêu quái sẽ đại phát từ bi không ăn ngươi, giao ngươi cho Nghiêm tiểu bạch kiểm xử trí."
Lúc nói chuyện mặt y thực âm trầm, búa Mai Hoa đen kịt trong tay phiếm lên hàn quang rét buốt, quả thật là dáng vẻ yêu ma quỷ quái trong câu chuyện kể vẫn lưu truyền.
Vương Chúc sống nửa đời, tự cho là đa mưu túc trí, kiến thức rộng rãi, nhưng hắn thấy nhiều đi nữa, cũng chưa từng thấy qua yêu quái, nhất thời bị dọa cho hồn phi phách tán, dù sao cũng không phải người trẻ tuổi, năng lực tiếp thu yếu, lại kinh hoảng thất thố chạy trốn suốt một đêm, lúc này đầu óc đều không minh mẫn lắm, bị Linh Giang dọa cho một câu như vậy, cả người đột nhiên giật mình, nhào quỳ lên mặt đất, điên cuồng vái lạy, không ngừng xin tha mạng.
Linh Giang lạnh lùng hỏi: "Nghiêm Sở ở nơi nào?"
"Thần Y cốc, ta giam giữ hắn ở trong cốc, điểu gia gia tha mạng, tha mạng..."
Linh Giang ừ một tiếng, xách búa lớn đứng lên, dùng cằm chỉ về phía Ân Thành Lan, ý bảo chuyện của hắn đã được giải quyết.
Ân Thành Lan dựa vào lưng xe lăn nhìn y, đáy mắt hiện lên chút ý cười, việc này nếu như đặt ở trong tay hắn, ít nhất cũng phải quanh co lòng vòng đánh mấy cái bí hiểm trong lòng đã biết rõ, không thành, tiếp tục vừa đe dọa vừa dụ dỗ, lại không thành, mới tăng thêm tra trấn cùng lừa gạt dọa dẫm, cuối cùng mới thu được kết quả.
Đây là thủ đoạn con người quen dùng, luôn là thích dùng tư thái người thắng biểu lộ hư vinh rằng mình lấy đức thu phục người trước, nhưng Linh Giang lại thô bạo trực tiếp hơn nhiều, nắm bắt sợ hãi yếu đuối của đối phương, bất ngờ hạ dược, tinh chuẩn tàn nhẫn, một đòn tức thì, tự thành vẻ đẹp của hoang dã.
Linh Giang thấy hắn cười, con ngươi lạnh lẽo sững sờ, tức khắc ôn hòa lại, y chỉ có đối với người này, mới ấm áp như gió xuân, hung cầm mãnh thú đại khái đều thẳng thắn như vậy, yêu ghét rõ ràng làm cho người phàm với tâm tư phức tạp phải hâm mộ.
"Chúng ta đi Thần Y cốc?" Linh Giang thấy thần sắc hắn dịu đi, lại ngo ngoe rục rịch, đưa tay đáp lên một cái cổ tay khác của Ân Thành Lan, dùng ngón tay vuốt ve da thịt hắn.
Ân Thành Lan đối với tật xấu động chân động tay không biết từ lúc nào thì dưỡng thành của y không còn gì để nói, vỗ rớt móng vuốt y, nói: "Nếu đã có tung tích của Nghiêm Sở, ta cũng không tiện tiếp tục trì hoãn ở chỗ này, tối nay ta khởi hành trở về Vạn Hải phong."
Hắn nói một cách không rõ ràng: "Ngự Phượng các đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích, kế hoạch của ta vừa mới bắt đầu."
Linh Giang hiểu được, là đại quân của hoàng đế đến, cau mày nói: "Được."
Ân Thành Lan vuốt ve bộ lông bóng loáng của Hải Đông Thanh, lông mi hơi rủ xuống, mặt trời mùa thu phiếm lên ánh sáng vàng, chiếu lên cửa sổ, ánh vẻ ôn nhu điềm tĩnh trên gò má hắn, nhưng Linh Giang lại từ trên biểu tình hoang vắng của hắn phát giác ra dị dạng.
"Thân phận của ta một khi bại lộ, những người liên quan tới ta đều sẽ trở thành mục tiêu của hắn, ngươi mang Vương Chúc tiến đến Thần Y cốc tìm kiếm Nghiêm Sở, bảo hộ hai người."
Linh Giang nhạy cảm phát hiện ra vấn đề: "Ta lúc nào thì dẫn bọn họ đến gặp ngươi?"
Ân Thành Lan trầm mặc một lát: "Chờ giải quyết xong việc này, ta sẽ cho chim bay truyền tin nói cho ngươi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]