Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Jojo Nguyen

Hoàng hôn thiêu ra một mảng màu đỏ thẫm dưới chân trời, gió nổi lên, gốc liễu chết héo đung đưa cành trơ trụi, vang lên tiếng xào xạc giữa Trường Thanh cung hoang vu.

Bình tro cốt màu đỏ cùng máu chảy từ xác chết chậm rãi hòa với nhau, lưu thành một vệt sắc cuối cùng ở Trường Thành cung.

Liên Ấn Ca ôm hai bình tro cốt ngồi ở chỗ rẽ trên hành lang gấp khúc của cung điện cách đó không xa, dựa vào tường, ngửa đầu ngơ ngẩn nhìn không trung.

Ân Thành Lan vươn tay ra, để Linh Giang bay lên, "Chúng ta đi thôi."

Nơi đây hắn đời này đều sẽ không trở lại.

Từ một khắc khi hoàng đế nuốt xuống hơi cuối cùng ấy, nơi phồn hoa huy hoàng, sặc sỡ lóa mắt, chí cao vô thượng cùng quyền thế hào môn này đều không còn quan hệ gì với hắn.

Những người thanh danh hiển hách lưu tại tiền triều theo kẻ tử vong cuối cùng mà hoàn toàn chôn vùi vào trong dòng lịch sử chảy xiết, từ đây sẽ không có âm thanh nhắc lại, sẽ không có máu bị lây nhiễm, sẽ không có người lại đặt chân đi vào, hết thảy bề bộn cùng ân oán đều hóa thành một mạt hoàng hôn trong ký ức, theo nhó nhẹ nhân gian, phiêu phiêu phất qua núi cao biển rộng mênh mang.

Lông ngốc của Linh Giang tùy ý trong gió, y cùng mỏ chỉa xuống thi thể trên đất, ý bảo thứ này làm sao bây giờ, bên ngoài văn thần võ tướng, bá tánh lê dân làm sao bây giờ.

Ân Thành Lan vuốt ve lông chim của y: "Không cần phải lo lắng, còn lại nên giao cho Duệ Tư."

Sợi tơ trong tay áo bay ra, cuốn về thánh chỉ dính bụi, Ân Thành Lan cẩn thận phất sạch sẽ, thả lên một bình tro cốt, nói: "Hắn sinh ra đã có dấu hiệu đế vương, nhất định sẽ trở thành quý nhân, cùng với nói ta lợi dụng hắn báo thù, không bằng nói lợi dụng lẫn nhau, Duệ Tư hắn... Tuyệt đối không phải vật trong ao."

Nhãi con trên tay hắn không nghe rõ được một câu dài như vậy, chỉ có thể nghe hiểu tên quen thuộc, bèn nhấc cánh nhỏ lên vẽ một vòng tròn tròn trên đầu, dò hỏi phụ thân chính là cái vị ca ca đầu trơn bóng kia à.

Ân Thành Lan xem không hiểu động tác kỳ kỳ quái quái của nó, hỏi Linh Giang có ý gì.

Linh Giang làm một con chim trung gian mà bên nào ngôn ngữ cũng không thông, nội tâm thật lòng muốn chửi thề.

Y dùng cái đầu chưa bao giờ lo nghĩ phá lệ nhọc lòng chốc lát, lặng lẽ phiền muộn nghĩ, cứ thế mãi, một nhà ba người bọn họ làm thế nào giao lưu mới tốt.

Một người một chim coi mình là chim mèo, cuộc sống một con chim là y đây còn có thể phức tạp hơn không.

Ân Thành Lan nói không hề nhúng tay tới người trong cung, là không hề nhúng tay, chỉ đem ảnh vệ và thân tín mình đào tạo để lại cho Duệ Tư, bản thân mang theo Liên Ấn Ca thừa dịp màn đêm rời khỏi hoàng cung.

Xe ngựa tuyệt trần mà đi, lưu lại gió bụi cuồn cuộn. Lên đường được hai ngày sau, Liên Ấn Ca dẫn bọn họ đi đến một nơi vùng đất hương dã, trời xanh quang đãng, mây trắng như bông, khắp núi đều là hoa cải dầu màu vàng lay động.

Trong biển hoa, một con thỏ con đang dẩu mông đào hố, phát hiện tiếng động, nó bỗng chốc đứng dậy, thấy nơi xa có một cỗ xe ngựa thuận theo đường núi uốn lượn, hướng về cuối đám hoa cải dầu, là tiểu viện nhà hắn đi.

Tiểu thỏ tử xa xa trông thấy từ trên xe ngựa bước xuống hai người, trên đỉnh đầu còn có một con chim nhỏ bay.

Tiểu thỏ tử kích động kỷ một tiếng, vắt chân lên cổ nhảy về hướng bên kia.

Trước tiểu viện, Sơn Nguyệt mang theo Đồ công tử đi ra gặp người.

Ân Thành Lan ngồi trên xe lăn, cùng hắn nhìn nhau, nhiều năm không gặp, chỉ dựa vào thư từ liên hệ, hiện giờ gặp gỡ, bỗng nhiên nhìn lại, đối phương sớm đã không phải thiếu niên phong hoa liễu diễm lúc trước.

Nếu mà năm tháng chưa bao giờ già đi, thì thật tốt.

Sơn Nguyệt đôi mắt như nước, hầu kết lăn lộn, thấp giọng nói: "A Đồ, đây chính là Thập Cửu gia ta thường nói."

Đồ Bách khốc khốc hướng nam nhân gật gật đầu.

Ân Thành Lan cũng giới thiệu, chỉ vào tiểu hoàng điểu xách theo nhãi con chim nhỏ bực bội dựng lông trên vai nói: "Đây là...Phu nhân cùng khuyển tử của Ân mỗ."

Như thế nào bỗng nhiên cảm thấy mình có chút biến thái.

Tiểu hoàng điểu hướng hai người khách khí pi một tiếng, ra hiệu y và Sơn Nguyệt đã gặp mặt.

Đồ Bách vừa thấy tiểu hoàng điểu cùng nhãi con chim nhỏ bên trong móng vuốt nó, liền bật cười, dùng khuỷu tay thọc Sơn Nguyệt, toe toét nói: "Ai nha, thật sự có mang theo chim con trong yếm nhỏ, ha ha ha ha ha ha."

Tiểu hoàng điểu: "..."

Y xách tiểu yếm lên dùng cánh nhỏ ôm vào trong ngực.

Vì thế, tiếng cười của Đồ đại gia càng vang dội hơn.

Ai da, con chim lớn bằng cái đầu đinh như thế, còn học người ôm con, học thật giống nha!

Tiểu hoàng điểu: "..."

Con thỏ tinh này mắc điên rồi phải không???

Ống quần bị kéo kéo, Đồ Bách cúi đầu, nhìn thấy tiểu Đồ Kiền nhà hắn dang vuốt vuốt ra muốn ôm một cái.

Tiểu thỏ tử Đồ Kiền đứng ở trên bàn tay Đồ Bách, bên trong vuốt vuốt ôm một bó hoa cải dầu, e thẹn ngượng ngùng nhìn chim con trong yếm nhỏ.

"Tiểu Phát Phát(*),cho ngươi."

((*)Từ phát 发 có nghĩa là tóc, Đồ Kiền thấy nhãi con chim nhỏ có dúm lông ngốc phất phơ trên đầu như tóc nên gọi luôn là Tiểu Phát Phát)

Ân Thành Lan lấy nhãi con ra khỏi yếm, cũng bỏ vào lòng bàn tay, thử đưa qua, nhãi con chim nhỏ lảo đảo đứng, hệt như con chim cút ngu xuẩn, tiểu mắt đen của nó sáng lấp lánh, tò mò dùng cánh nhỏ chọc tiểu nãi thỏ còn lớn hơn nó, sau đó tiểu thân thể đột nhiên nhào lên phía trước một cái, lập tức vọt vào trong lồng ngực mềm nhũn của Đồ Kiền, đem người ta phác gục.

Hoa dầu cải trong móng vuốt bay múa đầy trời, nhãi con chim nhỏ nằm nhoài trên bụng tiểu nãi thỏ cọ tới cọ lui, phát ra tiếng gừ gừ thỏa mãn.

Trắng Trắng! Bạch Bạch! Nó thích nhất Bạch Bạch.

Đồ Bách: "..."

Phát sinh cái gì???

Thỏ thỏ nhà hắn ở trước mặt hắn bị đánh gục rồi!

Tiểu viện không lớn, độc lập tuyệt thế giữa tầng tầng lớp lớp những cánh đồng tươi đẹp, hiện giờ phóng mắt nhìn lại, một vùng biển hoa màu vàng chập chờn dưới chân trời xanh lam.

Sơn Nguyệt sớm đã dọn dẹp hai gian phòng ở cho bọn họ nghỉ ngơi, đồ đạc trong phòng đã phơi qua ánh nắng, tản ra mùi hương thơm ấm áp.

Linh Giang mang theo nhãi con chim nhỏ ngủ trong tổ chim ở hoàng cung nửa tháng, hiện tại mới phát hiện hóa ra cái ổ thoải mái nhất đời này là ổ chăn của Ân Thập Cửu, y đã quen ngủ với Ân Thành Lan, bây giờ ai tới đều không cần, chỉ có đem Ân Thành Lan áp xuống dưới thân, y mới có thể ngủ được.

Linh Giang đứng ở đầu vai Ân Thành Lan, lén lút mổ Ân Thập Cửu đang cùng Sơn Nguyệt thiền sư nói chuyện thật vui, giục hắn mau chóng trở về phòng, còn đem móng vuốt nhỏ nhắn thăm dò vào cổ áo, véo một chút thịt thịt, dùng sức nhéo.

Sơn Nguyệt trong lúc vô tình thoáng nhìn, cảm thấy da thịt cũng tê rần theo, trái lại Thập Cửu gia, sắc mặt vẫn như thường, mưa gió bất động, hiển nhiên là bị khi dễ thành thói quen, sớm đã tu luyện đến lô hỏa thuần thanh(*).

((*)Lô hỏa thuần thanh: ý nói công phu đã đạt tới mức thượng thừa)

Hắn âm thầm hiểu rõ, khóe mắt liếc qua thấy Đồ đại gia đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất nỗ lực gỡ bỏ nhãi con chim nhỏ trên người tiểu nãi thỏ ra, trong lòng ấm áp, chỉ cảm thấy A Đồ càng xem càng đẹp.

"Ngươi có buông ra không? Hả? Tên tiểu lưu manh này!" Đồ Bách trợn tròn mắt, "Ngươi lại dám ăn đậu hủ nhi tử ta, buông tay, không, buông vuốt, buông tiểu cánh thịt của ngươi ra!"

Cái bụng mềm mềm của tiểu nãi thỏ Đồ Kiền bị nhãi con chim nhỏ gắt gao víu chặt, nó nhột không chịu được không ngừng kỷ kỷ cười, che cái bụng cùng nhãi con chim nhỏ lăn thành một đoàn trên mặt cỏ.

Đồ Bách không tách ra được, đành phải đứng lên, nhìn về phía tiểu hoàng điểu trên đầu vai Ân Thành Lan, bực mình nói: "Vị điểu huynh này, quản quản nhãi con nhà ngươi có được không."

Còn muốn lễ nghĩa liêm sỉ gì gì nữa không.

Linh Giang không có lòng thông cảm lạnh lùng liếc y một cái, ngươi muốn quản, ngươi giỏi ngươi lên đi.

Cuối cùng, vẫn là Ân Thành Lan ra tay, hỏi nhãi con chim nhỏ có ăn cơm không, lúc này mới đem được vật nhỏ toàn thân dính đầy vụn cỏ, dơ hề hề trở về.

Trước khi trở về, còn lưu luyến mổ mổ lỗ tai dài non mềm của Đồ Kiền, bị Đồ đại gia tức giận ném đi rồi.

Trăng sáng sao thưa, gió đêm thổi qua vùng sơn dã, hương hoa nhàn nhạt quanh quẩn đầu giường, ánh trăng màu bạc sái xuống nửa gian nhà, dưới ánh trăng, Ân Thành Lan nằm ở trên giường, trên người có chim của hắn ngủ, hắn lẳng lặng nhìn lên màn, không có một tia buồn ngủ, tròng mắt đen nhánh hệt như biển rộng chập trùng trong đêm tối, không một tiếng ồn ào náo động.

Tiểu hoàng điểu trên người vòng lấy cổ hắn, dùng đầu thân mật cà cà khóe môi hắn.

Ân Thành Lan cười khổ: "Ta không phi phi phi..."

Há miệng một cái, ăn một ngụm lông chim, vì thế cười khổ biến thành ưu sầu: "Linh Giang, ngươi rớt lông."

Sẽ không phải sắp trọc đi.

Tiểu hoàng điểu: "..."

Tiểu hoàng điểu học theo nhãi con chim nhỏ cáu giận, phồng quai hàm lên, cực hung cực ác trừng mắt hắn.

Ân Thành Lan khà khà cười một trận, nắm chặt tiểu hoàng điểu dùng sức hôn mấy lần, sau đó thả y lên trên gối, nghiêng người nhìn thẳng y.

Trông thấy lo lắng trong cặp mắt tròn nhỏ kia, Ân Thành Lan nói: "Ta chỉ là có chút không tin hắn đã chết thật rồi."

Mười năm hận thù, một đêm để báo, toàn bộ những hận thù trầm kha đè nén ở trong lòng lưu lại trong xương cốt đó, dùng hơn mười năm qua tích lũy thành một cái đầm máu độc sâu không thấy đáy.

Hiện giờ, dù cho nhẹ như mây gió, những thương tổn áp ở trong lòng lại vẫn cứ cần tới thời gian để từ từ khép lại.

Linh Giang hiểu rõ những cảm xúc thăng trầm, lo được lo mất của hắn, từ đầu đến cuối y đều hiểu rõ.

Thế nhưng Ân Thập Cửu, ngươi phải cười, về sau ngươi hoàn hoàn chỉnh chỉnh đều là của ta rồi.

"Pi..." Linh Giang há mỏ muốn nói cho hắn biết ngươi là của ta, mỏ há ra, rồi lại nhấp xuống, đành phải lẳng lặng dựa đầu tới gần, về sau chúng ta cứ như vậy sống nương tựa lẫn nhau đi.

Ân Thành Lan phát đau trong lòng, hắn cẩn thẩn nắm lấy cánh Linh Giang, cầm thật chặt.

Hôm sau vừa mới sáng sớm, Ân Thành Lan đi gặp Sơn Nguyệt trao đổi một số việc, nhãi con chim nhỏ trong ổ chăn rối như tơ vò chui ra, vừa mở mắt là muốn đi tìm Bạch Bạch chơi.

Linh Giang đắp góc chăn, ngã chổng vó lên trời ngủ tới chuyện chim gì cũng không biết.

Nhãi con chim nhỏ ở bên người y mổ tới mổ đi, làm sao cũng không mổ dậy được cha hắn, tức gọi meo meo.

Linh Giang lén lút vén một khe trên mí mắt, thầm nghĩ, chim ngốc, ngươi vĩnh viễn không thể gọi dậy được một con chim giả bộ ngủ.

Ân Thành Lan cùng Sơn Nguyệt trao đổi chút tin tức liên quan tới hoàng cung, hắn nói không quản, cũng không phải thật sự không quản, lúc cần thiết vẫn cứ âm thầm trợ giúp cho Duệ Tư.

Đàm luận xong, Sơn Nguyệt chuẩn bị đồ ăn sáng, nói: "Không biết phu nhân và tiểu chủ tử có thể ăn quen không."

Ân Thành Lan cười nói: "Dễ nuôi, đều không kén ăn."

Sơn Nguyệt nói: "Dùng đồ ăn sáng xong, nếu mà tiểu chủ tử nguyện ý, liệu có thể dẫn hắn đi ra chơi cùng A Kiền không." Hắn xin lỗi nói, "A Kiền tựa hồ rất thích tiểu chủ tử, sáng nay trời vừa sáng đã muốn ra cửa tìm tiểu chủ tử chơi."

Ân Thành Lan nói: "Được."

Sơn Nguyệt lại nói: "Tiểu chủ tử tên gọi là gì? A Kiền muốn đưa cho hắn một con dấu."

"Con dấu?"

Sơn Nguyệt cười gượng: "Là cà rốt khắc thành, A Kiền là con thỏ thành linh, cho nên..." Cũng rất biết gặm cà rốt.

Ân Thành Lan bừng tỉnh đại ngộ: "Khuyển tử tên gọi, ách..."

Bên trong phòng ngủ, Linh Giang đang nỗ lực dạy nhãi con chim nhỏ học tiếng chim kêu.

Ân Thành Lan điều khiển xe lăn nhanh chóng tiến vào, nói: "Hài tử của ta vẫn chưa được đặt tên, Linh Giang, chọn cho hắn cái tên đi."

Nói xong lật bút mực ra, phóng bút viết nhanh mấy chữ trên bàn.

"Ngươi đến xem cái nào tốt."

Linh Giang liếc mắt nhìn, không phản ứng hắn, dẩu mỏ dạy nhãi con chim nhỏ kêu pi pi.

"Pi!"

Nhãi con chim nhỏ ngồi thành một cái tiểu bánh trôi, học theo mỏ y, đô lên: "Meo ~"

Linh Giang: "Pi a!"

Nhãi con: "Meo ~ Ngao ~"

Linh Giang: "Pi!"

Nhãi con: "Meo ~"

Linh Giang: "Pi!"

Nhãi con: "Meo ~"

Linh Giang: "Pi Pi Pi Pi Pi!"

Nhãi con: "Meo meo meo meo meo ~"

Linh Giang: "Meo?"

Nhãi con: "Pi!"

Linh Giang: "Ha ha ha ha ha ha"

Con chim ngốc này rốt cuộc cũng học được nha.

Nhãi con: "..."

Nhãi con: "..."

Nhãi con: "..."

Nhãi con chim nhỏ u oán nhìn y, vẻ mặt hoảng hoảng hốt hốt, đến nay cũng không tin hắn là thế nào học được kêu pi pi.

Linh Giang cười híp mắt nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nó, bay đến tầm tay Ân Thành Lan, móng vuốt nhúng chút mực nước, ở bên cạnh nét chữ phiêu dật của hắn viết nói: Ngươi xem tiểu dáng vẻ hoảng hoảng hốt hốt của nó kìa, không bằng gọi Ân Hồng Hỏa đi, hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt.

Ân Thành Lan: "..."

Thái tử gia tiền nhiệm văn võ song toàn của Đại Kinh suy nghĩ một chút: "Ha, được, rất vui vẻ."

Nhãi con: "..."

Oa ——

————————————

Jojo: Như thế nào hai cha con lại thi nhau khóc đây

Hoa cải dầu:

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.