CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI BA
“Cậu nhận ra Tôn Yến không?”
…
Sau khi Tô Kiêu chuyển đi, Liên Hề cũng hơi đau lòng, không biết bạn cùng nhà rốt cuộc tự dưng giận dỗi chuyện gì mà lại đùng đùng bỏ đi như thế.
Vì hoài niệm bạn cùng nhà, bữa tối Liên Hề gọi phần cơm thịt heo thái sợi Ngư hương* mà Tô Kiêu thích ăn nhất, cậu nếm thử một miếng: “Hử? Ăn ngon đấy nhỉ.”
(*Hương vị nấu ăn truyền thống ở Tứ Xuyên)
Sau khi ăn như mưa rền gió cuốn hết cả phần cơm thịt thái sợi Ngư hương, Liên Hề mới thỏa mãn lau miệng, lúc quay về phòng còn tiện tay khóa cửa căn phòng của Tô Kiêu.
Hầy, đúng là duyên phận làm bạn cùng nhà ngắn ngủi quá.
Tô Kiêu: “…”
Tôi còn chưa chết đâu! Cậu không thể níu kéo tôi được saoooo!
Ban ngày đi ngủ tối đến phát trực tiếp, nửa đêm ló mặt ra đường đi bắt quỷ.
Cuộc sống có Tô Kiêu và không có Tô Kiêu dường như cũng không có gì khác biệt.
Ngày thứ nhất sau khi Tô Kiêu bỏ đi, không nhớ cậu ta.
Ngày thứ hai sau khi Tô Kiêu bỏ đi, vẫn không nhớ cậu ta.
Ngày thứ ba sau khi Tô Kiêu bỏ đi…
Khoan khoan, Tô Kiêu là ai thế?
Cuộc sống vẫn trôi đi từng ngày, đến tầm giữa tháng chín. Cái nắng gay gắt của mùa hè chợt mất tăm trong một ngày nào đó, gió thu hiên ngang bay đến, trời cao vời vợi kéo mây xanh vút lên. Tối qua bắt ba con quỷ nhỏ còn lưu luyến trần gian đi đầu thai, nên bận rộn đến tận năm giờ sáng. Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-chet-cung-khong-cuu-noi-the-gioi/1738231/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.