CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI HAI 
“Tên đàn ông chết tiệt chẳng hiểu gì hết!” 
… 
“Cậu thật sự muốn đi?” 
“Đi!” 
“Đi thật?” 
“Đúng!” 
“Không suy nghĩ lại chút à?” 
“Nghĩ xong rồi, đi!” 
Trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, Liên Hề nhìn bạn lùn cùng nhà kéo khóa vali lên, không chút do dự mà lao ra cửa. 
Liên Hề: “Không phải cậu vừa mới nộp ba tháng tiền nhà sao?” 
Tô Kiêu: “…” 
Mịa, mình quên béng vụ này. 
Tô Kiêu hừ lạnh: “Ngày mai tôi sẽ nói với Tiểu Lưu.” 
Liên Hề: “…” 
Được thôi. 
Liên Hề tiễn bạn sắp không cùng nhà ra cửa, nhìn Tô Kiêu không chút lưu luyến đi thẳng vào thang máy. Mãi đến khi cửa thang máy nhẹ nhàng khép lại, cậu mới bất đắc dĩ thở dài: “Không biết lại giận dỗi cái gì nữa, người đâu mà ngộ nghĩnh.” 
Mà ở bên kia, khi cửa thang máy vừa khép lại, biểu cảm phẫn nộ nghiêm túc trên gương mặt bạn nhỏ nào đó lập tức vỡ vụn. Tô Kiêu gãi đầu, ngơ ngác nhìn cánh cửa kim loại. 
“Đệt? Cứ để mình đi vậy à? Cái tên Liên Hề kia chẳng buồn giữ mình lại chút nào sao? Chỉ nói miệng thì đâu có được, phải lôi kéo mình mới phải chứ?” 
Còn chưa xuống đến tầng dưới mà Tô Kiêu đã hối hận xanh cả ruột. 
“Ting” một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra. 
Đứng ở bên ngoài là một người phụ nữ vừa đi mua đồ ăn sáng về, bà ta thấy Tô Kiêu đứng bất động trong thang máy bèn hỏi: “Cậu không đi ra à?” 
Tô Kiêu ư hử một tiếng, mơ mơ màng màng bị người “đuổi” ra khỏi thang máy. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-chet-cung-khong-cuu-noi-the-gioi/1738230/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.