CHƯƠNG THỨ MƯỜI HAI
“Tầm mắt Liên Hề rơi vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm.”
…
Ba giờ sáng, ngã tư đường.
Làn gió đêm hè mát lành thổi qua con đường vắng người, cậu thanh niên tuấn tú đứng giữa đường, vẻ mặt chân thành cùng đôi mắt tha thiết nhìn ánh sáng vàng rực kia. Ánh mắt Liên Hề càng lúc càng nóng bỏng, cậu nhìn ánh sáng vàng càng ngày càng gần mình, rồi sau đó!
Lướt ngang qua, đến trước mặt bà cụ quỷ.
“Bà nên đi đầu thai.”
Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt vang lên, từ tính êm tai nhưng lại không chứa đựng bất cứ cảm xúc nào.
Liên Hề: “…”
Tô Kiêu: “…”
Bà cụ quỷ: “…”
Đù?!
Bà cụ quỷ hoàn toàn mất hy vọng, lăn lộn trên mặt đất: “Có còn cho quỷ sống với hay không, có còn quỷ quyền tồn tại nữa hay không? Đạo lý kính già yêu trẻ đâu! Một kẻ thì sống chết đòi dìu tôi qua đường, một kẻ vừa gặp đã giục tôi đi đầu thai? Cậu nói tôi đi đầu thai thì tôi phải đi chắc? Cậu là ai chứ, cậu là cháu ngoan của tôi à, cậu thoải mãn nguyện vọng của tôi chưa, vì sao tôi phải đi đầu thai, tôi cứ không…”
Đột nhiên!
Giọng nói nín bặt ngay lập tức.
Một bàn tay rõ nét từng khớp xương đang rơi xuống trước mặt bà cụ quỷ.
Khó mà phủ nhận đây là một bàn tay rất đẹp mắt, ngón tay thon nhỏ trắng nõn như ngọc. Bàn tay này xuyên qua ánh sáng vàng chói lóa, rồi trần trụi khoe ra trước đôi mắt bà cụ. Nhưng khoảnh khắc đó, thứ hấp dẫn sự chú ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-chet-cung-khong-cuu-noi-the-gioi/162007/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.