CHƯƠNG THỨ MƯỜI MỘT
“Không phải gió thổi, mà là nhịp tim!”
…
Hồn phách nữ quỷ lóe lên như vì sao xa, tản mác trong đêm đen.
Liên Hề đứng dậy phủi tay, ngoảnh đầu nhìn Tô Kiêu bị dọa sợ từ nãy đến giờ, chất giọng bình tĩnh: “Có về nhà không? Tôi còn muốn phát trực tiếp.”
Tô Kiêu: “…”
Làng nước ơi, ông tướng này còn muốn phát sóng trực tiếp kìa!
Nữ quỷ mới bị cậu diệt trừ đúng là chẳng còn chút thể diện nào nữa!
Phải mất mấy giây Tô Kiêu mới lấy lại tinh thần, đuổi theo Liên Hề: “Ầy, tôi không ngờ cậu ác vậy luôn, người ta chỉ là một cô bé…”
Liên Hề cúi đầu, khó hiểu nhìn Tô Kiêu: “Cậu vẫn còn tâm trạng đồng tình với ác quỷ hại người sao?”
Tô Kiêu thoáng im lặng.
Liên Hề thờ ơ nói: “Đừng coi thường bất luận ác quỷ hại người nào, cho dù đó là một đứa trẻ…” Giọng nói đột nhiên dừng lại, lúc sau Liên Hề mới tiếp tục: “Trẻ con… Đôi khi lại là đồ tể.”
Tô Kiêu: “Ừm, cậu nói đúng.”
Vài phút sau.
Tô Kiêu: “Nhưng vừa rồi cậu không đánh cô ấy hồn phi phách tán hoàn toàn.”
Liên Hề đứng sững tại chỗ: “Đù?!”
Tô Kiêu ngạc nhiên lắm: “Cậu mà cũng chửi bậy á?”
Liên Hề: “…”
Tô Kiêu đưa tay gãi đầu: “Tôi tưởng là cậu biết rồi chứ, vừa rồi cậu chỉ bóp chết hai hồn sáu phách của cô gái kia thôi, còn thừa lại một hồn chắc là để đi đầu thai nhỉ, cậu không chú ý đến à? Người bình thường sao có thể tay không giết chết ác quỷ được, nếu như dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-chet-cung-khong-cuu-noi-the-gioi/162006/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.