“Chưởng quầy, mang một ngàn thạch gạo đến Tiêu gia cho ta!” Triệu quản gia của Tiêu gia dạt đám đông ra, xông lên trước, hét lớn với Ngụy Thành.
“Xin lỗi, mời xếp hàng!” Ngụy Thành khinh thường nhìn một cái, “Chủ tử nhà ta có lệnh, nếu không tuân thủ trật tự, sẽ không bán!”
“Ngươi có biết ta là người của phủ nào không?” Triệu quản gia ngạo mạn nói, “Cẩn thận chủ tử nhà ta thiêu luôn cửa hiệu của ngươi đó!”
“Bất kể chủ tử ngươi là ai, không xếp hàng, đừng hòng mua được! Không mua thì cút đi! Còn muốn mua thì ngoan ngoãn xếp hàng!” Ngụy Thành không chút khách khí nói.
“Ngươi…” Triệu quản gia tức giận, hai mắt long lên sòng sọc, nhưng hàng ở trong tay người ta, hắn không thể không cúi đầu. Rất nhiều người nhận ra Ngụy Thành là quản sự của tiệm lẩu Linh Thiên, liền biết được cửa hiệu lương thực Linh Thiên này có Thanh Ngọc Môn chống lưng, Tiêu gia cũng không thể chọc vào.
Thấy Triệu quản gia kia bị Ngụy Thành cho biết tay, mấy quản gia của phủ khác cũng không dám lỗ mãng, đành phải lui về cuối cùng, lặng lẽ xếp hàng chờ.
Lúc trời sắp tối, vất vả lắm cuối cùng mới đến nhóm quản gia này, Ngụy Thành cười cười với họ, nói: “Các vị, mới vừa rồi nhận được lệnh của chủ tử ta, các vị nếu muốn mua lượng thực ở cửa hiệu Linh Thiên này, phải trả lại gạo đã mua ở cửa hiệu Huệ Tế, bằng không, thứ cho tại hạ không thể tự chủ trương.”
“Hả? Cái gì? Đâu phải là chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-cat-linh-an/2141145/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.