Chương trước
Chương sau
Toàn thân Khô Lộc Văn thoải mái, lỗ chân lông giãn ra, rất là hưởng thụ lời tâng bốc, nói: "Đây là chuyện đương nhiên, không phải là vì tương lai tuyệt vời của chúng ta sao, em hành động để chứng minh đi chứ.”

Cô gái cười một tiếng nhõng nhẽo, giạng chân Khô Lộc Văn ra, vùi đầu xuống dưới, giọng cổ ư ư phát ra, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, hỏi: "Anh làm như vậy, không sợ bị sở giám sát tỉnh bên kia nhìn chằm chằm sao? Lần trước không phải nói có một lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh đến nhà máy điều tra, về sau phải hành động đặc biệt mới vượt qua sao?"

Khô Lộc Văn từ từ nhắm hai mắt lại, hưởng thụ cô gái phục vụ, khóe miệng hiện lên vẻ cười lạnh, nói: "Em nói về Dương Tử Hiên kia đúng không? Lần này chính là hắn phản đối liệt nhà máy chúng ta vào nơi làm thí điểm cải cách xí nghiệp nhà nước, làm cho việc phê duyệt nhà máy chúng ta là nơi làm thí điểm chậm mất mấy hôm!”

“Về sau vẫn là do chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh đặc biệt phê duyệt, mới có thể thực hiện! Hắn không có biện pháp nào để làm ầm ĩ, rốt cuộc cũng phải im lặng!"

Cô gái nhẹ nhàng nằm ở bên người Khô Lộc Văn, hỏi: "Vậy ngày mai hắn cũng tới quấy rối sao?"

Khô Lộc Văn nhếch miệng cười lạnh, nói: "Anh đã để cho người ta mời hắn, với tư cách khách quý rồi! Nhưng không phải là để cho hắn tới quấy rối, mà là hung hăng nhục nhã hắn một phen... có chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh ở đây, hắn cũng chỉ có cách chịu nhục! Anh ghét nhất là loại ngoài khốn kiếp này, cái loại chẳng chịu nể tình, không thích sĩ diện!"

……..

Thứ hai, kịch hay của ủy ban tỉnh chính là nghi thức mở màn quyết định công ty Xuân Huy này trở thành nơi làm thí điểm cải cách xí nghiệp nhà nước.

Hoàng Văn Thanh, phó chủ tịch tỉnh Trương Á Đông phân công quản lý công nghiệp, Dương Tử Hiên, những người này đều được mời đến dự buổi lễ.

Trần Chí Ôn phải tiếp đãi tiểu tổ lãnh đạo tài chính trung ương từ trung ương xuống, không tham gia.

Dương Tử Hiên ngồi ở ghế sau ghế tài xế, Hồ Khải quay đầu, có chút sầu lo nói: "Vừa rồi văn phòng ủy ban tỉnh đã gọi điện cho tôi, muốn ngài phát biểu nói chuyện trong lễ khai mạc, hiện tại thời gian rất khẩn cấp, chỉ sợ không kịp chuẩn bị bản thảo."

Dương Tử Hiên phất phất ống tay áo, nói: "Bọn hắn vốn chính là cố ý đợi đến phút cuối cùng mới thông báo cho cậu, làm cho cậu không kịp chuẩn bị bản thảo, sau đó là muốn nhìn thấy tôi xấu mặt!"

Hồ Khải mặt mũi tràn đầy lo lắng, nói: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Nói chuyện không cần tài liệu, tôi làm được! Khô Lộc Văn và Trình Tư Vũ muốn làm một ít chuyện mờ ám để tôi xấu mặt, thật sự là quá coi thường tôi rồi!"

Nghe được Dương Tử Hiên nói như thế, Hồ Khải mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng ánh mắt Dương Tử Hiên lại bắt đầu rét lạnh, Khô Lộc Văn này thật đúng là đã cho rằng mình không trị được hắn, lạnh lùng nói: "Dấu hiệu lẩn trốn của bọn người Khô Lộc Văn đã rất rõ ràng rồi, nhưng tôi chắc chắn bọn hắn không thể lẩn trốn trong tuần lễ này, còn muốn dựa thế kiếm thêm một số tiền, bảo Sài Quá Long nhìn chằm chằm vào đám người này cho tôi."

…..

Đoàn xe ủy ban tỉnh nối đuôi nhau ra ngoài, nối liền với đường lớn Bắc Sơn chính là vài con đường chủ đạo đi vào nội thành, dòng xe cộ chật ních, Dương Tử Hiên đi ở cuối đoàn xe, chậm chạp đi về phía trước, lúc này, điện thoại bỗng vang lên.

Cầm lên nhìn nhìn, là điện thoại của Trần Chí Ôn.

Dương Tử Hiên cầm lấy điện thoại, liền nghe được giọng nói Trần Chí Ôn truyền tới: "Tiểu tổ tài chính trung ương là tiểu tổ nắm quyền quyết sách cao nhất về tài chính trung ương, sáng nay bên trong thành viên tiểu tổ có phó bộ trưởng Bộ tài chính, bí thư đảng tổ Đái Tự Lập, cậu muốn tới không?"

Dương Tử Hiên nghĩ thầm, có thể là Đái Tự Lập đã nói về mình, cho nên Trần Chí Ôn mới muốn hắn đi qua, liền cười nói: "Khả năng là tôi không thể gnay lập tức thoát thân ra, bị công ty Xuân Huy kéo qua đấy tham gia nghi thức cắt băng, còn muốn tôi phát biểu nói chuyện và đưa ra chỉ thị nữa."

Trần Chí Ôn chần chờ một chút rồi nói: "Thời gian cắt băng chắc cũng không kéo dài được bao lâu, nếu cậu có thể tới, nên đi tới đây một chuyện! Những lãnh đạo trung ương này cũng chỉ ở tỉnh ta một ngày thôi.”

Dương Tử Hiên vâng một tiếng, sau đó liền cười nói: "Xem ra lần này chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh đã quyết tâm đối nghịch với lãnh đạo trung ương rồi, lãnh đạo trung ương đến kiểm tra công việc, hắn lại chạy đi tham gia cái gọi là nghi thức cắt băng!”

“Tránh mặt không để ý đến lãnh đạo trung ương, chuyện tài chính trung ương lớn như vậy, hắn là người đứng đầu chính phủ, vậy mà vắng họp, thật đúng là làm cho người ta cảm thấy khôi hài.”

Trần Chí Ôn cười ha ha, nói: "Điều này cũng không thể trách hắn được, vây quanh chuyện phân chế độ thuế, các lãnh đạo tầng trên cũng đang tiến hành đọ sức, thế lực sau lưng Hoàng Văn Thanh chắc chắn là có quan điểm phản đối phân chế độ thuế, hắn đương nhiên cũng phải bảo trì nhất trí cao độ trên mặt chính trị với các lãnh đạo bên trên."

Cúp điện thoại xuống, về sau, Dương Tử Hiên mỉm cười, xem ra lần này Hoàng Văn Thanh và người sau lưng hắn sẽ gặp một đòn rất đau đớn rồi.

Xe đi qua khu Kiến Giang, về sau, dòng xe cộ chật ních đã biến mất hết rồi, từ khu Kiến Giang sang sông, bờ bên kia là khu Giang Đông với các khu công nghiệp nặng, tình hình giao thông vẫn không tệ.

Ngừng lại trước cửa công ty Xuân Huy, phía trước có rất nhiều xe thương vụ công vụ màu đen, Hoàng Văn Thanh ngồi chính là cỗ xe Đừng Khắc màu đen, xe Dương Tử Hiên nằm đằng sau đoàn xe.

Thời điểm Hoàng Văn Thanh xuống xe, khóe mắt cũng không thèm liếc nhìn Dương Tử Hiên.

Khô Lộc Văn và phần đông lãnh đạo công ty Xuân Huy đều vây quanh nịnh nọt bọn người Hoàng Văn Thanh, Trương Á Đông, cỗ xe Phú Khang của Dương Tử Hiên xếp hạng cuối cùng, cũng không có người nào đi tới mở cửa xe

Dương Tử Hiên ngồi ở xe chỗ ngồi phía sau, sờ lên cái mũi, cười nói: "Quả nhiên là lòng người dễ thay đổi! Tình thế biến đổi nhanh quá! Nghĩ tới trước đây không lâu, chúng ta đến công ty Xuân Huy, vẫn được các lãnh đạo vây quanh, hiện tại thật sự là cửa vắng nhà không."

Hồ Khải cười nói: "Đám người công ty Xuân Huy này, thật đúng là cho rằng mình bay lên đầu cành, liền biến thành Phượng Hoàng, nhưng bọn hắn không biết, lúc vẫn chưa biến thành Phượng Hoàng, đã bị thợ săn nhắm vào đầu, nếu biến thành Phượng Hoàng, khả năng là thu hoạch của thợ săn sẽ lớn hơn nhiều."

Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Chúng ta làm thợ săn, phải có tính kiên nhẫn mới thành công được!"

Hồ Khải đẩy cửa xe ra, đang muốn mở cửa xe cho Dương Tử Hiên, tự nhiên lại xuất hiện một bàn tay trắng nõn đưa đến, mở cửa cho Dương Tử Hiên, Hồ Khải có chút ngoài ý muốn nhìn người phụ nữ đứng trước mắt.

Dương Tử Hiên cũng có chút ngạc nhiên, mở cửa xe cho hắn chính là Trần Linh, không nghĩ tới, ánh mắt của nàng tinh tế như vậy, từ xa đã nhận ra xe của hắn rồi.

Trần Linh chứng kiến Dương Tử Hiên, sắc mặt có chút tái nhợt, nghĩ đến lần kia mình hấp dẫn hắn không thành, lại bị nhục nhã một phen, trong nội tâm tràn đầy kính sợ và sợ hãi đối với người đàn ông này.

Có lẽ trong cả công ty Xuân Huy, chỉ có nàng mới mơ hồ hiểu được sự đáng sợ và nguy hiểm của người đàn ông trước mắt này.

Khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ ửng đỏ, mang theo vẻ đặc biệt quyến rũ của người phụ nữ, hai mắt phảng phất như một vũng nước, mái tóc cắt tỉa ngang tai, quần bó sát người, buộc vòng quanh đường cong đôi chân no đủ, rất dễ dàng sinh ra hấp dẫn đối với người đàn ông.

"Hoan nghênh Dương sở trưởng đến nhà máy chúng tôi chỉ đạo công tác."

Trần Linh không dám nhìn vào mắt Dương Tử Hiên, giọng nói phảng phất như con muỗi, Tôn Xán đứng cạnh phó chủ tịch tỉnh cách đó Trương Á Đông không xa, nhìn thấy bà vợ vậy mà lại chạy tới mở cửa xe cho Dương Tử Hiên, liền lạnh quát một tiếng, "Tiểu Linh, em tới đây, ai bảo em đi mở cửa xe?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.