Bành Thanh muốn khóc, nhưng lại phát hiện mình khóc không được, từ lúc nàng hiểu chuyện đến nay, đây là lần đầu tiên Bành Bằng đánh nàng.
Đây là lần đầu tiên người cha bình thường ngay cả lời nói nặng cũng không nỡ nói với nàng một câu, ra tay đánh nàng.
Bành Thanh chậm rãi lui về phía sau, che mặt, nhìn người cha dường như thoáng cái đã trở nên lạ lẫm mà dữ tợn.
Giờ khắc này, dường như nàng đã hiểu rõ, thì ra, ở trong mắt cha mình, một người con gái xa xa không thể đánh đồng với con dấu quyền lực trong tay hắn kia.
Phàm là thứ uy hiếp quan chức của hắn, phàm là thứ uy hiếp địa vị của hắn, hắn đều muốn trả thù, mặc dù nàng là con gái của hắn, cũng không thể ngoại lệ.
Thì ra, người cha một mực yêu thương mình, vẫn coi trọng quyền lực trong tay hắn nhất, mà chính mình, chỉ là một con vật sủng ái bổ sung vào đó mà thôi.
Thật giống như một phú hào nuôi một con chó, trong lúc bình thường, phú hào sẽ cho con chó này đồ ăn và chăm sóc tốt nhất, nhưng thời điểm phú hào này gặp phải tình thế phá sản, đến bản thân mình cũng sắp bụng ăn không no, hắn sẽ không chút do dự giết con chó này ăn cho đỡ đói.
Bành Thanh che mặt lại, đột nhiên từ cửa lớn khách sạn Tử Kinh chạy như điên ra ngoài, rất nhanh liền biến mất không thấy.
“ Bành trưởng phòng? Đây là? “ Lưu Minh có chút lo lắng nhìn Bành Bằng.
Bành Bằng nhìn bóng lưng con gái biến mất, thở dài nói: “ Không cần đuổi theo, nó đã bị tôi làm hư rồi, cũng bị mẹ nó làm hư rồi, nên mới kiêu căng như hôm nay, để cho nó tiếp nhận một tý giáo huấn cũng tốt, tránh để về sau nó còn tiếp tục không biết trời cao đất rộng như vậy. “
Một đám bạn học của Bành Thanh đều câm như ve mùa đông, nhưng bọn hắn là người nhìn tất cả quá trình diễn ra, bọn hắn đều không phải người ngu, cũng biết địa vị Dương Tử Hiên xác thực là rất lớn.
Không nghĩ tới, Tống Khả Cũng có bối cảnh bình thường này, lại có một bạn trai địa vị lớn như vậy.
Vừa rồi những người nhục mạ Tống Khả Cũng, cũng bắt đầu cúi đầu xuống, thân thể hơi run rẩy, không biết Tống Khả Cũng có thể mang thù, lại bảo Dương Tử Hiên đến đại học La Phù tống cổ tất cả bọn hắn đi hay không.
Ngay cả cha Bành Thanh cũng sợ hãi người ta, muốn xử cả mấy người sinh viên bọn hắn, còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Kỳ thật, trong lòng bọn hắn cũng cảm thấy cực kỳ oan uổng, quỷ mới biết Tống Khả Cũng này có bạn trai lợi hại như vậy, lại vẫn làm phục vụ viên trong khách sạn.
...
Chạy ra ngoài cửa khách sạn Tử Kinh, Bành Thanh nhìn đuôi xe một đoàn người Dương Tử Hiên đã đi xa, yên lặng nhớ kỹ biển số xe của Dương Tử Hiên, bên trong khóe mắt hiện lên một tia sáng yêu dị.
...
“ Lão Bành, người này thật đúng là lãnh đạo trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh? “ Trong lòng Mạc Khánh Tới cũng có chút phát lạnh rồi, vừa rồi hắn đúng là một mực đứng bên cạnh trợ giúp, nếu Dương Tử Hiên cũng ghi hận hắn, muốn chỉnh đốn cả hắn, một phó trưởng phòng thị ủy Tử Kim nho nhỏ, có thể nói là chẳng phải việc gì khó nha.
“ Tuyệt đối đúng, cậu hỏi Liễu đội một chút đi. “ Bành Bằng mỏi mệt nói, đêm nay xem như là một hồi tai bay vạ gió.
Liễu Sơn gật gật đầu, nói: “ Trước kia tôi đã nhắc nhở các vị, các vị lại không muốn nghe. “
“ Tôi trở về, còn phải viết báo cáo kiểm điểm cho bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra Trương Quảng Thắng trong cục chúng tôi đây, còn không biết sẽ bị phạt thế nào nữa. “ Liễu Sơn lắc đầu, trong nội tâm buồn khổ, trực tiếp mang theo mấy cảnh sát nhân dân lên xe cảnh sát, gào thét chạy đi.
Bành Bằng và Mạc Khánh Tới cũng nhìn nhau cười khổ, xem ra vài người ở đây, mấy tháng sau, thậm chí là cả một năm sau, khỏi phải nghĩ đến cảm giác ngủ yên ổn nữa.
Ai biết lúc nào Dương Tử Hiên sẽ cầm thượng phương bảo kiếm Ban Kỷ Luật Thanh tra ra, dùng một kiếm chém chết mình chứ?
Vô luận là Bành Bằng hay là Mạc Khánh Tới, đều thuộc dạng bờ mông không sạch sẽ, thật sự bắt đầu điều tra, đó sẽ là chuyện cực kỳ khủng khiếp.
...
Sau khi tách ra khỏi vài người Bành Bằng, Lưu Minh về nhà trọ, đem chuyện đã xảy ra đêm nay, nói một lần với Lưu Thiên Phương đang xem TV.
Lưu Thiên Phương lập tức đứng lên, mặt đen xì, nhìn chằm chằm vào Lưu Minh, hồi lâu mới nhổ ra một câu: “ Hư việc nhiều hơn là thành công! “
“ Cậu biết trong khoảng thời gian này tôi đang bận cái gì không? Chính là đang bận nịnh nọt Dương Tử Hiên này thế nào đấy! Đây là nhiệm vụ chính trị Hứa sở sở quốc thổ phân phối xuống! Cậu tốt rồi, trực tiếp đắc tội người ta, cậu bảo lát nữa tôi bàn giao cho Hứa sở thế nào đây! “ Lưu Thiên có điểm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nói.
“ Cái gì? Người này thật đúng là mạnh như vậy sao? Tôi nhìn thế nào cũng tựa như một học sinh, mới được hơn hai mươi tuổi thôi. “ Lưu Minh cũng chấn động.
Lưu Thiên Phương chỉ vào cái mũi Lưu Minh, mắng: “ Cậu quản người ta bao nhiêu tuổi làm cái gì, người ta chính là lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh rồi, toàn bộ quan viên trong tỉnh đều sợ hắn. “
“ Tôi…..tôi cảm giác đoạn thời gian trước cũng bị Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh theo dõi, nhưng về sau lại không thấy, cực kỳ kỳ quái, làm hại tôi chảy ra một thân mồ hôi lạnh. “ Lưu Thiên Phương thở dài nói.
Lưu Thiên Phương là một người đầu lĩnh hắc đạo thành công tẩy trắng, ở trên mặt trận kinh doanh, có lẽ là luôn bảo trì khứu giác cùng độ linh mẫn nhất định, cũng chú ý tới chuyện Ban Kỷ Luật Thanh tra đang điều tra và giám sát hắn, đó là do trước kia, Dương Tử Hiên phân phó chủ nhiệm phòng một kiểm tra kỷ luật Mã Thép tự mình điều tra.
Nhưng về sau, Mã Thép bị Tỉnh ủy phó thư ký trưởng La Tử Cường, còn có cả Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh phó bí thư Thuộc Bình tạo áp lực về sau, lập tức đình chỉ điều tra đối với Lưu Thiên Phương, cũng đình chỉ điều tra đối với Hứa Chí Văn.
Nhưng tình huống đình chỉ điều tra, Mã Thép cũng không hướng Dương Tử Hiên báo cáo, cho nên trước mắt, Dương Tử Hiên vẫn bị Mã Thép che dấu.
...
“ Dương sở, có muốn lát nữa tôi đi tìm mấy người Bành Bằng kia, thoáng cảnh cáo bọn hắn một chút hay không? “ Hồ Khải ngồi ở hàng phía trước, Dương Tử Hiên và Khả Cũng đều an vị ở ghế phía sau.
Dương Tử Hiên lắc đầu, nói: “ Sự tình này không cần phải náo loạn nữa, cứ như vậy đi, việc gì trôi qua đã trôi qua rồi, chúng ta chủ yếu nên đặt tinh lực ở trên mặt công tác. “
“ Khả Cũng, cô có biết thầy giáo nào dạy nghiên cứu sinh học viện kinh tế đại học La Phù không? “ Dương Tử Hiên bỗng nhiên hỏi thăm Khả Cũng có chút đứng ngồi không yên bên người.
Khả Cũng vừa mới tận mắt nhìn thấy quan uy của Dương Tử Hiên, ngay cả cha Bành Thanh kiêu ngạo như vậy, ở trước mặt người trẻ tuổi trước mắt này, đều là sợ hãi đến phát run, nàng có thể không sợ sao?
“ Dương... Dương sở, tôi có bạn tốt đang học ở học viện kinh tế, ngài cần tìm chuyên gia sao? “ Khả Cũng có chút không dám ngẩng đầu nhìn Dương Tử Hiên, ánh mắt hơi có vẻ mê ly, có lẽ là đang đắm chìm trong không khí hạnh phúc khi Dương Tử Hiên phát uy ở khách sạn Tử Kinh.
Trên người Khả Cũng có lẽ vẫn là sườn xám xẻ tà khách sạn Tử Kinh chế tác cho phục vụ viên, dáng người nàng chính là thuộc dạng cao gầy, mặc dù ngồi ở trong xe, vẫn có thể chứng kiến trước sau lồi lõm, muốn ngực có ngực, muốn bờ mông có mông, hình dáng đường cong rất mỹ diệu.
Tử Kinh hoa màu đỏ chót được thêu trên mặt sườn xám xẻ tà, lờ mờ trong không khí đêm mưa, giống như một đường vòng cung mỹ diệu, như một đóa Hồng Liên tách ra trong đêm tối.
“ Chuyên gia cũng không phải, tôi chỉ muốn đi đại học La Phù học nghiên cứu sinh. “ Dương Tử Hiên nhen nhóm một điếu thuốc, hồi lâu mới lên tiếng.
Lời vừa nói, Khả Cũng cùng hàng phía trước Hồ Khải đều là lắp bắp kinh hãi.
“ Cái gì, làm sao ngài lại nghĩ đến chuyện muốn đi học tập vậy? “ Hồ Khải, với tư cách thư ký, biết lời mình hỏi đã có chút vượt biên giới, nhưng trước kia Dương Tử Hiên chưa từng nói ra ý tứ muốn mang trong người thành tích học tập cao.
Dương Tử Hiên hít một hơi thuốc lá, gõ gõ khói bụi, sau một lúc mới lên tiếng: “ Tôi muốn hoàn thiện bản thận mình hơn, dù sao, tôi phỏng chừng mình cũng sẽ nghỉ ngơi nhiều năm ở thành phố Tử Kim, lên trên lớp cũng thuận tiện, liền đi đại học La Phù làm nghiên cứu sinh, việc này cũng không phải không thể. “
“ Ha ha, kỳ thật, dùng năng lực và tri thức kinh tế học của Dương sở ngài, hoàn toàn không cần phải đi học thêm một cái nghiên cứu sinh như vậy. “ Hồ Khải vừa cười vừa nói.
Hắn nói những lời này cũng không phải là khen tặng, những hạng mục Dương Tử Hiên làm tại Nam Hồ kia, Hồ Khải hắn đúng là làm chân chạy theo ở phía sau, đối với năng lực của Dương Tử Hiên, có thể nói là hắn rất rõ ràng.
“ Ha ha, lý luận chỉ đạo thực tế, tăng mạnh học tập lý luận vẫn rất tất yếu. “ Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói.
Hắn là người sống lại, cũng biết một chuyện, không qua được thời gian bao lâu nữa, bầu không khí thành tích cao sẽ rất thịnh hành trong thể chế, thậm chí có người còn trêu tức, quần thể tiến sĩ lớn nhất trong nước, đều là người trong thể chế.
Dương Tử Hiên kiếm cái bằng cấp, chủ yếu có lẽ vẫn là vì ứng đối một ít vấn đề chỉ tiêu đề bạt chính về sau, miễn để cho một ít chỉ tiêu đè chết không lên cấp được.
“ Tiểu Khải, ngày mai cậu đi đến đại học La Phù, thoáng tìm hiểu một tý, nhìn xem trong học viện kinh tế, thầy giáo dạy nghiên cứu sinh nào tương đối khá một chút, tốt nhất là loại thầy giáo chính thức, chỉ chăm chăm nghiên cứu học vấn, mà không phải là loại thầy giáo tương đối đề cao hiệu quả và lợi ích. “ Dương Tử Hiên phân phó.
“ Không có vấn đề gì, Dương sở, ngày mai tôi sẽ đi! Tôi có bạn học bây giờ còn đang làm trợ giáo bên trong trường, có vài người đã là giảng viên rồi, đều tương đối hiểu rõ tình huống. “ Hồ Khải cẩn thận từng li từng tí ghi chép những chuyện Dương Tử Hiên phân phó vào trong một quyển vở.
Bản thân công tác của thư ký chính là trên to dưới nhỏ, cực kỳ vụn vặt, người cực kỳ cẩn thận mới có thể làm tốt, Hồ Khải cũng đã dưỡng thành thói quen cầm vở ghi chép.
“ Khả Cũng cũng hỗ trợ đi. “
Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói: “ Hiện tại cô đang học tập trong đại học La Phù, chắc cũng hiểu rõ tình huống chứ. “
Khả Cũng gật gật đầu, trên người có mùi rượu nhàn nhạt, vừa rồi trong khách sạn bị văng lên trên quần áo, thân thể là mùi thơm tự nhiên, không hề bôi chút nước hoa nào.
Một loại kích thích không hiểu tràn ngập trong cơ thể Dương Tử Hiên, hắn bỗng nhiên nhớ tới trước kia, tại Hồng Thủy huyện, mình gặp được thầy thuốc thanh lệ thoát tục kia —— Lục nhi, không biết tình huống nàng bây giờ thế nào.
Nghĩ đến Hồng Thủy, Dương Tử Hiên lại nghĩ tới đã lâu mình không liên lạc Lâm Nhược Thủy, không biết giờ này khắc này nàng đang bận gì.
“ Đùng đùng đùng đùng! “ Tiếng sét mãnh liệt không ngừng vang lên trên mui xe Phú Khang.
Một đạo sấm sét lóe sáng, bổ dọc bầu trời, chiếu sáng bầu trời đêm cả thành phố Tử Kim, cũng chiếu sáng khuôn mặt tất cả mọi người trong xe, Khả Cũng như là gặp phải mấy cái gì đó cực kỳ khủng bố, hét lên một tiếng, nhào vào trong ngực Dương Tử Hiên, mượn ánh sáng đêm tối lờ mờ, Dương Tử Hiên có thể thấy được đôi môi anh đào hơi khô của Khả Cũng.
Rất nhanh, bốn phía lại khôi phục một mảnh âm u, xe chậm rãi đi trên đại lộ bằng phẳng của thành phố Tử Kim, mà Khả Cũng vẫn núp ở trong ngực Dương Tử Hiên, run run.
“ Chỉ là sét đánh thôi mà, không có gì phải sợ hãi. “ Dương Tử Hiên ôm bả vai nhu nhược của Khả Cũng, cánh tay vuốt phía sau lưng mềm mại không xương của Khả Cũng, nhưng trong nội tâm lại tỉnh táo dị thường.
Thân thể Khả Cũng thoáng cứng ngắc một tý, ngẩng đầu nhìn Dương Tử Hiên, nói: “ Dương... Dương sở, ngượng ngùng, đã để cho ngài chê cười, từ nhỏ tôi đã đặc biệt sợ sấm sét.
“ Tại lúc tôi còn rất nhỏ, tôi đã tận mắt nhìn thấy cha tôi làm ở dưới đồng ruộng, bị sét đánh chết, vĩnh viễn xa xa cách tôi, năm đó, tôi mới bảy tuổi... “
Dương Tử Hiên không nghĩ tới, Khả Cũng lại gặp phải quá khứ thê thảm như vậy, thậm chí hắn có thể tưởng tượng được, mẹ Khả Cũng, một quả phụ nông thôn ngậm đắng nuốt cay nuôi mấy đứa con trưởng thành có bao nhiêu gian khổ.
“ Khả Cũng, như vậy đi, về sau cô cũng đừng đi đến khách sạn làm công nữa, cô có rảnh, liền tới nhà của tôi, chủ yếu là hỗ trợ tôi sắp xếp văn bản tài liệu trong thư phòng, có rảnh thì làm trợ thủ giúp tiểu Thiến tỷ dọn dẹp!”
“Còn có, tôi sẽ phải bắt đầu nghiên cứu tại đại học La Phù, cũng cần cô dẫn dắt tôi quen thuộc hoàn cảnh La Phù, mỗi tháng tôi đưa cho cô 500 tệ, thế nào? “ Dương Tử Hiên trầm tư một chút rồi mới lên tiếng.
Khả Cũng nói thế nào cũng coi như đã giúp mình rồi, Dương Tử Hiên có ý định giúp Khả Cũng một tay, nhưng tuyệt đối không phải không làm mà được hưởng.
Dương Tử Hiên không phải là nhà từ thiện gì, trực tiếp trả thù lao cho Khả Cũng, chẳng khác nào là bố thí rồi, cho nên, Dương Tử Hiên mới chiết trung (trong những ý kiến không giống nhau tiến hành điều hoà),nghĩ ra một cái biện pháp như vậy.
Trước kia Dương Tử Hiên còn nghĩ, nếu thật sự không được, sẽ ném Khả Cũng đến cho Tô Ban Mai và Dương Ban Mai Xích.
Khả Cũng biết rõ, đây là Dương Tử Hiên đang bảo vệ mình, không hề cự tuyệt một câu, nhanh chóng gật gật đầu.
...
Ngoài cửa sổ mưa to như rót, bốn phía đều chậm rãi tắt đèn, nhà Dương Tử Hiên và Thuộc Bình, còn có một ít thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh khác đều ở đây.
Thông qua cửa sổ để xem xét, còn vài gian phòng chưa tắt đèn, Dương Tử Hiên cũng biết, chắc chắn có mấy lãnh đạo quen nhìn văn bản tài liệu, tự hỏi vấn đề vào buổi tối.
Một lần nữa về tới bên cạnh bàn, Dương Tử Hiên cầm lấy bút, kết hợp một ít ấn tượng kiếp trước, bắt đầu ghi bản thảo.
Bản thảo không dài lắm, lưu loát ba nghìn chữ mà thôi, làm một phân tích đơn giản đối với đại thế kinh tế quốc nội, sau đó cường điệu nhằm vào Hải Nam, nơi sắp gặp phải tình trạng bất động sản nóng, bong bóng bất động sản, làm ra phân tích tường tận.
Dù sao, cái bản thảo này, Dương Tử Hiên đã xác định quăng lên trên mặt báo, phải tìm từ ngữ giúp nó đứng vững gót chân mới được, bằng không thì, mặc dù là văn vẻ chính xác, cũng sẽ bị cán bút đám người trung ương kia phê đến thương tích đầy mình.
Bây giờ là gần đến mùa hè, cái nóng mùa hè lan tràn, nhưng bởi vì nguyên nhân trời mưa, trong phòng có lẽ vẫn rất mát mẻ, bằng không thì Dương Tử Hiên viết xong một thiên văn vẻ, toàn thân đã đầy mồ hôi nóng rồi.
Văn vẻ viết xong, Dương Tử Hiên còn phải cân nhắc về vấn đề bút danh.
Trước kia Dương Tử Hiên có ý định khiêm tốn một chút, dùng bút danh phát hành ra ngoài, nhưng trước khi ghi bản thảo, Dương Tử Hiên hỏi Hứa Ấn Gia, xin hắn cố vấn một chút ý kiến, dù sao, Hứa Ấn Gia cũng là cán bộ kỳ cựu nhiều năm, kinh nghiệm kiến thức cũng nhiều, nghe ý kiến lão ca này một chút, có lẽ vẫn mang tác dụng tất yếu.
Ý tứ Hứa Ấn Gia là, hi vọng Dương Tử Hiên dùng tên thật, kí tên phát ra ngoài, dù sao, một ít quan điểm văn vẻ được trung ương tiếp thu rồi, Dương Tử Hiên cũng có thể lưu lại ấn tượng tốt cho một ít lãnh đạo trung ương, trải đường để về sau hắn tiến bộ lên chức.
Nhưng Hứa Ấn Gia cũng đã nhấn mạnh, nhất định phải dùng danh nghĩa cá nhân, không được dùng danh nghĩa Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Dùng danh nghĩa Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, như vậy rất dễ dàng bị một ít người ủy ban tỉnh thấy Dương Tử Hiên không vừa mắt, nói Dương Tử Hiên là một thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra, vậy mà còn muốn can thiệp vào kinh tế, chỉ trích Dương Tử Hiên vượt qua biên giới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]