"Tôi ở chỗ này chờ chị, chị đi đi." Thời điểm sắp đến bia mộ, Dương Tử Hiên bỗng nhiên ngừng lại, nói.
"Cũng tốt!" Ngữ khí Trương Tuyết Bách có vẻ đã bình tĩnh lại, một mình đi đến trước mặt một cái bia mộ rất mới, chắp tay trước ngực, cặp môi đỏ mọng ẩm ướt có chút rung động, dường như muốn nói cái gì đó.
Dương Tử Hiên thì là ngồi xổm cách đó không xa, yên lặng hút điếu thuốc.
Qua ước chừng nửa giờ, Trương Tuyết Bách mới một lần nữa trở lại bên người Dương Tử Hiên, vỗ vỗ bả vai Dương Tử Hiên, nói: "Tốt rồi, đi thôi."
Dương Tử Hiên ngẩng đầu nhìn mặt Trương Tuyết Bách, dường như nàng đã nhận được giải thoát, một lần nữa khôi phục vẻ hồng nhuận phơn phớt, hắn liền đứng lên, dùng đế giày dẫm tàn thuốc, đi theo đằng sau Trương Tuyết Bách, một lần nữa lên Nissan, ngồi ở kế bên ghế tài xế, trở lại nội thành.
"Chừng nào thì cậu trở lại Nam Hồ? Lái xe hay là ngồi xe đến vậy?" Trương Tuyết Bách giống như đã được giải thoát, cười cười hỏi Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên nói sự tình xe mình bị công nhân viên chức nhà máy chế biến giấy lại một lần, sau đó liền nói: "Tôi vẫn nên tự mình ngồi xe trở về thôi, ngồi một xe đại mỹ nữ trở lại khu công nghiệp, chỉ sợ ngày hôm sau sẽ bị miệng đám người lắm miệng trong khu công nghiệp dìm chết đuối dưới sông."
Trương Tuyết Bách cười nói: "Nếu như cậu công chính, sẽ không sợ người nói xấu, có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-can-bo/2813934/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.