“ Người ta đâu vất vả. “ Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ban Mai hồng lên như muốn chảy ra nước, nói: “ Hơn nữa, cũng không phải quá khổ cực, đi theo bọn Từ ca cùng nhau chạy vận chuyển hàng hóa, bọn hắn cũng rất chiếu cố ta. “
“ Tiền, ngươi cứ cầm trước đi, muốn mua gì, liền cầm tiền từ bên trong đi mua là được. “ Dương Tử Hiên nắm bàn tay nhỏ bé của Tô Ban Mai, đẩy bao màu đen trở lại trong ngực nàng.
“ Như vậy sao đượ? Đây là tiền của ngươi nha. “ Tô Ban Mai chu cái miệng nhỏ nhắn, khóe môi có chút nhếch lên, vừa tinh sảo lại đẹp mắt, nói: “ Cũng chỉ có ngươi mới kỳ lạ quý hiếm như vậy, mua tỏi cũng có thể kiếm tiền. “
“ Còn phân cái gì ta và ngươi, ngươi là ta, đặt ở chỗ của ngươi cũng thế thôi. “ Dương Tử Hiên cười đến có chút không có hảo ý “ Hơn nữa, số tiền kia, còn có công dụng khác. “
“ Công dụng gì? “ Tô Ban Mai tò mò hỏi, mỗi lần đi theo Dương Tử Hiên làm việc, luôn có thể làm cho nàng tiếp xúc được mấy cái gì đó mới lạ.
Nếu như không có Dương Tử Hiên, phỏng chừng nàng cũng sẽ không đến địa phương Lỗ Đông tỉnh xa như vậy, nếu như không có Dương Tử Hiên, phỏng chừng hiện tại nàng có lẽ là người công nhân viên chức bình thường bên trong một Hồng Thủy, có lẽ sẽ được cha mẹ giới thiệu, gả cho một người không quen biết, sau đó giúp là đỡ đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-can-bo/2813683/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.