“Hảo! Quyết định như vậy đi! Bãi triều.”
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ~ “
Vừa hết lâm triều, Tôn Dật Thiên liền không thể chờ đợi rời đi, chỉ để lại đám chúng thần tò mò xì xầm to nhỏ.
“Hôm nay Hoàng thượng hình như tâm tình rất tốt?”
“Đúng vậy! Chẳng lẽ sau một thời gian không gặp Hoàng thượng long tâm đại duyệt rồi!”
“Có thể nào là chuyện Ly Thân Vương được giải quyết rồi hay không?”
“Hay là các quý phi có hỉ tấn rồi?”
Mọi người, tất cả đối với vẻ mặt xuân phong đắc ý của Tôn Dật Thiên khi vào triều hôm nay đều cảm thấy sâu sắc khó hiểu, cho dù Hoàng thượng luôn lo ưu quốc sự, nhưng rất ít khi gặp qua sắc mặt xuân phong phấp phới như vậy, hướng khí vui vẻ sắc mặt thật tốt.
Mọi người tò mò bàn tán, xem việc này như cát thụy chi tượng (*).
(*): Sự việc may mắn.
Cước bộ vội vàng hướng tẩm phòng đi đến, chỉ vì muốn nhanh một chút nhìn thấy gương mặt Vương Ngự Phong.
Mà thân là thiếp thân hộ vệ của Tôn Dật Thiên, Vương Duẫn Sâm tất nhiên là phải đi theo.
“Phong nhi. . .”
Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Vương Ngự Phong vẫn nằm trên long sàn ngủ say như trước, xoay người sai bảo Vương Duẫn Sâm vài câu, liền đi đến cạnh giường.
“Còn đang ngủ sao! Chắc là rất mệt!”
Ngồi bên long sàn, chứng kiến dung nhan khi ngủ an ổn của Vương Ngự Phong, cảm giác hạnh phúc dâng tràn trong ***g ngực.
“Mệt đến vậy cũng chẳng phải do Hoàng thượng hại sao. . .”
“Thì ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-ca-hoang-de-huu-diem-sac-ten-hoang-de-kia-mat-hoi-de/202500/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.