Tới lúc Tiền Dịch Lai chịu buông Lâm Phi ra, mặt cậu đã đỏ bừng bừng.
---Toàn bộ quá trình khi nãy cậu đều quên cả thở.
Tiền Dịch Lai muốn nắm tay cậu, bị cậu khẽ tránh đi. Cậu cầm valy lên, xoay người bỏ đi.
Về thôi.
Có lẽ vì vừa bị sặc nước mà cậu ho gập cả bụng.
Tiền Dịch Lai gọi: "Lâm Phi."
Lâm Phi khựng lại, quay đầu nhìn Tiền Dịch Lai. Khuôn mặt cậu tái nhợt, dưới ánh đèn mờ mờ, thực sự phải nói là không một chút hồng hào. Cậu đưa mắt nhìn valy, nói nhẹ bẫng: "Tôi đã trả thù lao rồi." Chính là nụ hôn kia.
Khuôn mặt Tiền Dịch Lai cũng tái nhợt.
Lâm Phi lại quay đầu, đi về phía nhà mình.
Tiền Dịch Lai bước lại gần, giằng lấy valy của Lâm Phi, tay kia nắm tay cậu, cưỡng ép đan ngón tay vào tay cậu. Gã nhìn Lâm Phi, cường ngạnh nói: "Vừa rồi em mới cứu tôi, em còn thích tôi."
Lâm Phi nói nhàn nhạt: "Bất kể là ai rơi xuống sông, tôi đều sẽ cứu người đó."
Tiền Dịch Lai vẫn nhìn Lâm Phi chằm chằm: "Nhưng em thích tôi."
Lâm Phi mất tự nhiên đưa mắt về phía khác.
"Đúng vậy." Cậu thừa nhận.
Đôi mắt Tiền Dịch Lai bừng sáng. Gã sáp lại gần, muốn hôn Lâm Phi, nhưng lại bị cậu tránh đi.
Lâm Phi nhẹ giọng nói: "Nhưng Tiền Dịch Lai à, tôi không muốn ở bên anh."
"...Tại sao?"
Lâm Phi nhìn Tiền Dịch Lai, ánh đèn ánh vào đôi mắt cậu, dịu dàng như muốn làm say lòng người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-bo-lam-a-con-di-danh-lon-la-se-mang-thai-do/3543122/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.