Tới lúc Tiền Dịch Lai chịu buông Lâm Phi ra, mặt cậu đã đỏ bừng bừng.
---Toàn bộ quá trình khi nãy cậu đều quên cả thở.
Tiền Dịch Lai muốn nắm tay cậu, bị cậu khẽ tránh đi. Cậu cầm valy lên, xoay người bỏ đi.
Về thôi.
Có lẽ vì vừa bị sặc nước mà cậu ho gập cả bụng.
Tiền Dịch Lai gọi: "Lâm Phi."
Lâm Phi khựng lại, quay đầu nhìn Tiền Dịch Lai. Khuôn mặt cậu tái nhợt, dưới ánh đèn mờ mờ, thực sự phải nói là không một chút hồng hào. Cậu đưa mắt nhìn valy, nói nhẹ bẫng: "Tôi đã trả thù lao rồi." Chính là nụ hôn kia.
Khuôn mặt Tiền Dịch Lai cũng tái nhợt.
Lâm Phi lại quay đầu, đi về phía nhà mình.
Tiền Dịch Lai bước lại gần, giằng lấy valy của Lâm Phi, tay kia nắm tay cậu, cưỡng ép đan ngón tay vào tay cậu. Gã nhìn Lâm Phi, cường ngạnh nói: "Vừa rồi em mới cứu tôi, em còn thích tôi."
Lâm Phi nói nhàn nhạt: "Bất kể là ai rơi xuống sông, tôi đều sẽ cứu người đó."
Tiền Dịch Lai vẫn nhìn Lâm Phi chằm chằm: "Nhưng em thích tôi."
Lâm Phi mất tự nhiên đưa mắt về phía khác.
"Đúng vậy." Cậu thừa nhận.
Đôi mắt Tiền Dịch Lai bừng sáng. Gã sáp lại gần, muốn hôn Lâm Phi, nhưng lại bị cậu tránh đi.
Lâm Phi nhẹ giọng nói: "Nhưng Tiền Dịch Lai à, tôi không muốn ở bên anh."
"...Tại sao?"
Lâm Phi nhìn Tiền Dịch Lai, ánh đèn ánh vào đôi mắt cậu, dịu dàng như muốn làm say lòng người, nhưng từng lời cậu thốt ra lại khiến Tiền Dịch Lai lạnh ngắt.
Cậu nói rằng.
"Bởi vì ở bên cậu, sẽ làm tôi cảm thấy bất hạnh."
Tiền Dịch Lai như bị đóng đinh tại chỗ.
Lâm Phi lại gỡ tay gã ra, lần này, gã không quấn lấy cậu nữa.
Gã cứ đứng như vậy, nhìn theo bóng Lâm Phi rời đi.
...Bất hạnh sao?
Em nói, ở bên tôi, sẽ làm em bất hạnh.
Có lẽ do quần áo trên người gã ướt đẫm, mà khi từng trận gió đêm thổi tới, cả người Tiền Dịch Lai đều lạnh run.
***
Về đến nhà, Lâm Phi khóa trái cửa lại. Trong đầu cậu bỗng nhớ lại câu hỏi của Tiền Dịch Lai ở tiệm bánh: "Em có từng mở hòm thư không?"
Mấy năm nay, cậu chưa từng mở hòm thư, ngay cả đầu cuối cá nhân của cậu cũng xóa bỏ app này. Tuy vậy, trên máy tính của cậu vẫn còn.
Lâm Phi ngồi trước bàn, mở máy tính. Cậu nhập mật mã, nhưng ngay khi bấm xác nhận, cậu lại tắt máy tính đi.
Trong lòng cậu bỗng có cảm giác rằng... Mình không thể mở hòm thư.
Cậu sẽ mềm lòng.
Lâm Phi đứng dậy, quyết định đi tắm, sau đó ngủ một giấc, xem như mọi chuyện ngày hôm nay đều chưa từng xảy ra.
Kết quả, cậu tỉnh dậy lúc nửa đêm.
Lâm Phi trợn tròn mắt nhìn trần nhà, cứ ngẩn ngơ như vậy một lúc. Cuối cùng, cậu nhận mệnh xuống giường, mở lại máy tính.
Giây phút đăng nhập vào hòm thư, tim cậu khẽ run lên.
Có rất nhiều tin chưa đọc.
1065 tin.
Tay Lâm Phi run run mở từng tin nhắn một.
...
Em ở đâu.
Tôi không tìm thấy em.
Tôi cũng thích em, sau này nhất định tôi sẽ đối xử thật tốt với em.
Em trở về được không?
...
Lâm Phi! Mẹ nó rốt cuộc em đang ở đâu? Em nói cho tôi biết được không???!
Dù tôi có tìm thế nào... Tìm thế nào cũng không tìm được em.
...
Hôm nay Trình Dự bỗng nhắc tới em, chê em không ưa nhìn, bị tôi nghe thấy. Tôi đã đánh nó một trận.
Thực ra em đẹp lắm, thật đấy.
Giống hệt dáng vẻ mà tôi thích.
....
Hôm nay là sinh nhật thật sự của em đúng không?
Tôi mua tặng em một món quà sinh nhật.
Nếu em trở về, tôi sẽ nói cho em biết bên trong món quà là gì.
...
Trình Dư hỏi tôi tại sao lại thích em.
Sao tôi biết được?
Tôi hỏi Trình Dư tại sao cậu ta lại thích dâu tây. Cậu ta nói dâu tây ăn ngon không ngừng miệng được.
Thôi được rồi.
Tôi thích em, từng ngày trôi qua lại càng thêm thích em.
Tựa như trúng độc, rồi bị độc thấm sâu vào xương tủy, không cách nào nạo bỏ được.
...
Lâm Phi, bao giờ em mới trở về.
Tôi sắp không chờ nổi nữa rồi.
...
Tại sao Lục tinh lại lớn đến vậy, làm cách nào cũng không tìm được em.
...
Hôm nay tôi thấy một bóng dáng rất giống em. Tôi chạy đến ôm lấy cậu ta, sau đó bị đánh.
Tôi không đánh trả cũng không tránh né, bởi vì cậu ta có đôi nét giống em.
...
Có phải tôi đúng là một kẻ tồi tệ không?
Tôi đang nghĩ rằng, em rời bỏ tôi, phải chăng là điều đúng đắn.
...
Lâm Phi.
Lâm Phi.
Lâm Phi.
Hình như tôi bị bệnh rồi.
...
Lâm Phi.
Hôm nay tôi lại nổi điên vô cớ. Tôi ném vỡ bình hoa, tay be bét máu.
Bác sĩ nói, nếu tôi không uống thuốc điều độ, dù em có trở về cũng sẽ bị tôi dọa chạy đi mất.
Thôi được, tôi uống thuốc, ngày nào cũng sẽ uống thuốc.
...
Lâm Phi.
Lâm Phi.
Em trở về được không?
Xin em.
Trở về gặp tôi được không?
...
Nhịp thở của Lâm Phi rối loạn, ngực âm ỉ đau, sống mũi cũng cay cay.
Cậu siết chặt con chuột, không ngừng kéo con trỏ.
Cậu mở đến tin nhắn gần thứ hai, được gửi từ hôm qua.
...
Tôi tới tìm em, nhưng em bảo tôi đi đi.
Tôi nói với trưởng tiệm của em là tôi sẽ chờ em ở bờ sông lúc chín giờ tối, nhưng thực ra từ năm giờ chiều tôi đã ở đó rồi.
Nếu tên kia thực sự là bạn trai em, vậy thì khi em đi rồi, tôi sẽ nhảy xuống sông.
Nếu tên kia không phải, tôi sẽ đòi em một nụ hôn.
Nếu em hôn tôi, tôi sẽ nói mình yêu em.
Nếu em không hôn tôi, vậy tôi sẽ nhảy xuống sông.
Nếu em cứu tôi, tôi sẽ nói mình yêu em.
Nếu em không cứu tôi, tôi sẽ chìm mình chết dưới sông.
...
Tên điên.
Lâm Phi không còn thở bình thường nổi nữa.
Tên này điên rồi.
Cậu run run mở tin nhắn cuối cùng.
...
Em còn thích tôi, tôi vui đến run lên.
Sau đó, em nói rằng, ở bên tôi, sẽ làm em thấy bất hạnh.
Bất hạnh.
Đúng vậy, tôi là một kẻ tồi tệ.
Chỉ là, cho dù tôi là một tên khốn nạn quá đỗi tồi tệ, tôi vẫn yêu em điên cuồng, khắc khoải muốn có được em.
Hôm nay tôi đã hỏi em có từng mở hòm thư, em nói chưa từng. Vì vậy, tôi không biết liệu em có đọc được tin nhắn này hay không.
Giờ tôi đang chờ em ở sân thượng của tòa cao ốc Húc Thăng.
Tới ba giờ sáng, tôi sẽ nhảy xuống.
Nếu em đến, tôi sẽ xem như em yêu tôi, quấn lấy em cả đời, không bao giờ rời khỏi em.
Nếu em không tới, tôi sẽ xem như em yêu tôi, chỉ có điều quên không mở tin nhắn này. Tôi sẽ chết một cách lặng lẽ.
Nếu em không mở tin nhắn này, nó sẽ tự hủy bỏ lúc ba giờ sáng.
Nếu em đọc được tin nhắn này, nhưng lại không muốn ở bên tôi, giận tôi dùng đạo đức trói buộc em, vậy thì thật xin lỗi.
Đã muộn lắm rồi, trên đường không có bóng dáng chiếc taxi nào. Lâm Phi đành chạy bộ tới tòa cao ốc kia.
Cậu chạy quá nhanh, cổ họng như bị thiêu đốt. Đột nhiên, cậu ngã lăn xuống đất, rồi lại vội vàng đứng dậy, không dám ngừng lại một giây.
May mắn thay, một chiếc xe gia đình bỗng xuất hiện từ ngõ nhỏ. Lâm Phi điên cuồng nhào tới, gõ cửa xe.
"Cậu nhóc này làm gì thế hả?"
"Đưa tôi đến... Cao ốc Húc Thăng."
Chủ xe: "Tôi không phải tài xế xe taxi đâu."
"Xin anh... Anh ấy sắp tự sát rồi..." Giọng nói Lâm Phi nghẹn ngào chực khóc.
"Ai? Ai muốn tự sát?"
"...Người yêu tôi."
Khi cậu đến tòa cao ốc Húc Thăng, đã là 2:57.
Tòa nhà quá cao, Lâm Phi đứng bên dưới thử gọi Tiền Dịch Lai, nhưng cậu cảm giác gã không thể nghe thấy cậu gọi.
Chủ xe đứng bên dưới kêu to giúp cậu, còn cậu thì cuống quýt chạy lên tầng.
May mắn thay, thang máy không gặp vấn đề gì.
2:58.
Lâm Phi lên đến tầng cuối cùng, rồi chạy bộ lên sân thượng.
2:59.
"Ầm!" Cậu mở toang cửa.
"Tiền Dịch Lai!" Cậu cuồng loạn gọi tên gã.
Người đàn ông đứng ở rìa sân thượng bỗng quay đầu lại, đôi mắt đen đặc ấp đầy ý cười.
"Em đến rồi."
Gã xoay người, nhảy xuống khỏi lan can, bước từng bước về phía Lâm Phi, trong tay là một đóa hồng.
"Trong tin nhắn, tôi quên mất nói một chuyện. Nếu em đến, tôi sẽ tặng em một bông hồng đỏ, rồi nói cho em biết rằng..."
Tiền Dịch Lai lau đi nước mắt trên khuôn mặt Lâm Phi, ôm lấy cậu, thương tiếc hôn lên môi cậu.
"Tôi yêu em."
=========== Kết thúc ================
Ừm, Tiền Dịch Lai đúng là điên thật, tới cách níu kéo người yêu cũng dở hơi dở hồn (và mình tin nếu Lâm Phi không đến là Lai điên nhảy cái bùm thiệt đó). Mà chịu thôi, vì Lâm Phi vẫn còn yêu cái tên điên này, nên chỉ có cởi bỏ lớp giáp sắt trên người để mở lòng với gã một lần nữa, thì cậu mới có thể thực sự hạnh phúc được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]