“Tiểu Tu?” Lý Phá Tinh ngó đầu từ cửa vào.
Tế Tu đang ngồi trên giường, cúi đầu điều chỉnh dây đeo đầu cuối, hình thể của y nhỏ hơn rất nhiều, cổ tay cũng nhỏ hẳn đi, phải điều chỉnh kích cỡ mới đeo vừa được.
Nghe thấy Lý Phá Tinh gọi, y ngẩng đầu lên.
Thiếu niên chỉ mặc áo phông trắng rộng thùng thình của Lý Phá Tinh, khi y cúi đầu ngồi trên giường, cả người đều toát lên vẻ lạnh nhạt, nhưng khi y ngẩng đầu nhìn Lý Phá Tinh, ánh mắt lại ấp ôm tình cảm ấm áp, như thể muốn hòa tan vào ánh mặt trời đang chiếu rọi sau lưng mình.
Tim Lý Phá Tinh tan chảy. Tiểu Tu nhà hắn thực sự là… Dù dáng vẻ gì cũng đẹp quá xá đẹp.
Chỉ mặc áo phông trắng đã đẹp như thiếu niên bước ra từ truyện tranh.
Nếu như mặc váy…
Lý Phá Tinh hơi ngẫm nghĩ đã thấy hô hấp dồn dập, dòng máu chảy ngược, tim đập như trống.
“Sao vậy anh Tinh? Tìm được quần rồi sao?” Tế Tu hỏi.
“Khụ khụ.”
Lý Phá Tinh giấu váy sau lưng, thong thả đến trước giường: “Anh không tìm được quần, hay anh đưa em đi mua quần áo nhé, mua thêm một vài món đặt ở nhà dự phòng.”
Tế Tu thả đầu cuối xuống: “Em không có quần, sao đi ra ngoài được?”
Lý Phá Tinh sờ mũi: “Ừm, tuy không có quần, nhưng mà, nhưng mà anh có cái này em mặc được.”
“Cái gì?” Tế Tu nhíu mày.
Lý Phá Tinh chầm chậm chìa cái váy sau lưng ra.
Tế Tu: “…”
Lý Phá Tinh rũ cái váy ra, bắt đầu ba hoa chích chòe: “Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-bo-lam-a-con-di-danh-lon-la-se-mang-thai-do/1797818/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.