Vào khoảnh khắc nhìn thấy hai chữ cái này, Lý Phá Tinh cảm giác có một dòng nước nóng xộc thẳng lên gáy hắn, những cảm xúc phức tạp như hoang đường, nực cười, phẫn nộ, khiếp sợ trào lên như đại dương gầm thét, bức bối không nói lên lời nghẹn lại trước ngực.
Hắn siết chặt chiếc nhẫn, nhìn chòng chọc đứa bé, mắt đỏ ngầu: “Rốt cuộc cháu là ai?”
Mặt đứa bé trắng bệch.
Lý Phá Tinh lạnh lùng nghiến từng từ: “Mẹ nó tôi hỏi cháu cháu không nghe thấy hả? Cháu và Tế Tu có quan hệ gì?!”
Đứa bé nom có vẻ bối rối, không biết trả lời thế nào, miệng hơi hé ra nhưng vẫn không thốt thành câu.
Một lát sau.
Nó mím môi, hàng mi dài như lông vũ chầm chậm rủ xuống.
…Rõ ràng là tính không nói gì đây mà.
Lý Phá Tinh tức muốn bể phổi.
Thằng bé này cố ý.
Nhất định là cố ý.
Lúc ở đồn cảnh sát nó cũng thế này, nó thu mình tự kỷ chỗ nào? Nó có bóng ma trong lòng chỗ nào? Rõ ràng là cố ý lừa mình! Giấu diếm mình!
Vừa nghĩ đến việc đứa bé này có thể là con của Tế Tu và một người khác.
Vừa nghĩ đến việc Tế Tu treo nhẫn cưới của mình và em ấy lên cổ một người khác.
Vừa nghĩ đến việc hôm qua mình đối xử tốt với thằng bé, cẩn thận bôi thuốc cho nó, đau lòng xót xa cho vết thương của nó, còn hôn nó chúc ngủ ngon…
Lý Phá Tinh liền cảm thấy mình bị đùa giãn, bị cho một cú bạt tai trời giáng.
Trong nháy mắt, hắn thậm chí còn hy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-bo-lam-a-con-di-danh-lon-la-se-mang-thai-do/1797811/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.