Chương trước
Chương sau
Tế Tu ngơ ngác nhìn Lý Vũ Trụ, đây là con của y và anh Tinh.
Khi Lý Vũ Trụ chào đời, y có len lén tới nhìn con.
Y biết nếu không có Alpha bên cạnh, lúc sinh con Omega sẽ vô cùng khổ sở.
Nhưng mà, đó lại là giai đoạn khủng khiếp nhất của y, bảy, tám chục tuổi, tóc bạc phơ, mắt phải mù lòa. Y không dám xuất hiện trước mặt anh Tinh, nhưng vì sợ anh Tinh gặp chuyện, nên y quấn thật chặt rồi tới bệnh viện.
Khi anh Tinh vào phòng phẫu thuật, một đám người đứng bên ngoài chờ đợi. Mẹ anh Tinh, Bạch tuộc, Nhóc mập, Đá tảng, Hà Tiểu Hoa, từng người đều nôn nóng bất an, lặng lẽ cầu nguyện, bọn họ ngồi cạnh nhau, an ủi lẫn nhau, chờ đợi anh Tinh bình an ra ngoài.
Tế Tu không dám bước về phía trước, chỉ chống gậy, lặng lẽ đứng trong góc.
Khi anh Tinh kết thúc phẫu thuật, bác sĩ tháo khẩu trang xuống nói gì đó, nhưng y không nghe được gì. Y đứng xa, tai lại nghễnh ngãng, may mà qua lời nói của Hà Tiểu Hoa y biết được anh Tinh bình an vô sự.
Khi anh Tinh được đẩy ra ngoài, bọn họ liền vây quanh anh Tinh đến phòng bệnh.
Còn Tế Tu, lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Một lát sau, y thấy Trần Lâm An mệt mỏi chạy đến, Hà Tiểu Hoa ra đón hắn, nói anh Tinh đã tỉnh, cuộc phẫu thuật rất thành công, là một cậu bé.
Tế Tu ngơ ngác nhìn Trần Lâm An cũng bước vào phòng bệnh.
Cảm giác chua xót ghen ghét trào lên trong lòng y.
…Bất cứ ai trên thế giới này đều có thể đứng trước mặt anh Tinh, quanh minh chính đại hỏi thăm anh Tinh của y.
—Chỉ duy Tế Tu y là không thể.
Sau đó, y lấm lét như tên trộm làm bộ đi ngang qua phòng bệnh, nhòm vào trong qua cánh cửa khép hờ.
Bạch Man Man ngồi bên giường bệnh, nhẹ nhàng bế đứa bé, tay đứa bé quơ quào giữa không trung. Tế Tu thấy cánh tay trắng nõn của nhóc, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
…Trên cánh tay đứa bé không có đường đỏ, nhóc là một cậu bé rất khỏe mạnh.
Thực ra, bọn họ đã thực hiện kiểm tra trước sinh, sinh kiểm nói đứa bé rất khỏe mạnh, nhưng nhìn thấy cánh tay đứa bé rồi, Tế Tu mới yên tâm được.
Y đứng trước cửa, ngốc nghếch nhìn anh Tinh của y.
Anh Tinh hớn hở đặt tên Lý Vũ Trụ, bị Bạch tuộc chê khó nghe. Bị anh Tinh nhíu mày uy hiếp, Bạch tuộc vắt hết não khen ba từ “Lý Vũ Trụ” lên tận trời.
Phòng bệnh vui vẻ rộn rã.
Tế Tu mù một mắt, không nhìn được rộng, phải hơi nghiêng đầu mới thấy được toàn cảnh trong phòng bệnh. Y cứ ngơ ngác như vậy, hâm mộ nhìn cảnh tượng bên trong, tưởng tượng như mình cũng có mặt ở đó.
Hình như anh Tinh đang sống rất thoải mái.
Cũng phải, anh Tinh mãi mãi là anh Tinh. Bất kể có cách xa ai, anh Tinh cũng sẽ mãi mãi thoải mái vui tươi, mãi mãi chói mắt như ánh mặt trời.
Trong lòng y thoáng yên lòng, song vẫn vô cùng đau khổ.
Anh Tinh mãi mãi là ánh mặt trời, nhưng lại chẳng thể soi sáng y.
Bạch Man Man chợt nói: “Bên ngoài có người à? Ai thế?”
Tế Tu sửng sốt, hoảng hốt xoay người, lảo đảo suýt ngã sấp xuống. Y đỡ tường, tay trái chống gậy mới miễn cưỡng ổn định cơ thể, sau đó đánh rơi gậy xuống đất, chật vật bỏ trốn.
Trước khi đi, y nghe thấy Bạch tuộc nói với Bạch Man Man: “Là một ông lão, chắc nhầm phòng bệnh.”
Thế rồi, cánh cửa đóng sầm lại.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Cho tới giờ, Tế Tu chưa từng có ý định quấy rầy cuộc sống của anh Tinh.
Đa số thời gian y đều cố kiềm chế, không để mình đến tìm anh.
Chỉ là có đôi lúc, y thực sự không chịu nổi, thực sự nhớ anh Tinh tới phát điên, vì vậy lén lút đến nhìn anh một chút. Chỉ là nhìn một chút, hơn nữa còn đứng rất xa, xa tới mức không thấy rõ khuôn mặt anh.
Y không thỏa mãn chút nào, y muốn gần anh Tinh hơn, nhưng y không dám tiến lên.
Khi ly dị y, anh Tinh đã nói, cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Vì vậy, y thận trọng tuân thủ.
Y không biết bao giờ mình sẽ chết, hoặc mình còn sống theo cái cách hỏng bét này bao lâu nữa.
Song, bất kể y còn sống hay đã chết, nhất định y sẽ thật lặng lẽ, không tới phá hỏng cuộc đời anh Tinh.
Tế Tu chẳng bao giờ ngờ tới sẽ có một ngày mình ở gần Lý Vũ Trụ tới vậy, chưa kể Lý Vũ Trụ còn tặng quà cho y, một bông hồng cắt từ áo của anh Tinh.
Tế Tu ngơ ngác nhìn bông hoa trên tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn Lý Vũ Trụ.
Lý Vũ Trụ phát hiện trên mặt cậu bé có một vết máu rất mảnh, hình như bị móng tay Tiểu Kim vô tình cào phải. Nhóc càng áy náy hơn: “Xin lỗi, hình như cậu bị thương rồi, cậu đến nhà tớ đi, tớ bảo bố dán băng cá nhân cho cậu nha?”
…Đến nhà…. Anh Tinh?
Tế Tu cứng người. Y có thể nghe thấy trái tim mình đang đập thình thịch, đập tới mức khiến y tê dại, đầu óc hỗn độn.
Vì vậy, y không thốt lên được gì.
“Cứ thế đi ha!” Lý Vũ Trụ quyết định. “Cậu chờ tớ chút xíu, tớ đi mua kem rồi quay lại!”
Tế Tu đứng đờ tại chỗ. Bây giờ y hẳn là nên bỏ đi, hẳn là như thường ngày, đứng nhìn anh Tinh từ xa, không tới quấy rầy anh.
Vậy nhưng, đôi chân y nặng trịch như đổ chì, bước đi không đặng.
Mãi tới khi Lý Vũ Trụ nhún nhảy xách kem chạy tới, Tế Tu bỗng tỉnh táo lại, xoay người bỏ chạy. Có điều giờ chân y quá ngắn, chạy không quen, vấp vào tảng đá, ngã mạnh xuống đất. Y mặc quần màu trắng, ở chỗ đầu gối đã thấm vết máu đỏ. Mắt cá chân bên trái cũng nhanh chóng sưng to.
Lý Vũ Trụ cuống quýt đỡ y dậy, Tế Tu hơi tránh né, rồi cũng để Lý Vũ Trụ giúp mình.
…Chỉ một lần, một lần thôi, được không?
Anh Tinh sẽ không nhận ra y đâu.
Y thầm cầu xin.
Lý Vũ Trụ nhìn mắt cá chân sưng vu của cậu bé, lo lắng nhíu mày, ngồi xổm xuống hệt như nam chính trên tivi, khí phách nói: “Lên đi! Tớ cõng cậu!”
Tế Tu: “…”
Y rụt về sau, lắc đầu.
Để đứa con năm tuổi của mình cõng, thực sự… Y không làm được.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Bọn họ rẽ vào vài ngõ nhỏ, cuối cùng cũng tới cổng nhà.
Nhà Lý Phá Tinh rất giống nhà Bạch Man Man, nom hơi xưa cũ, có lẽ là một căn nhà cũ cho thuê.
Bước vào cổng nhà là một khoảng sân nhỏ lát đá, trong sân có một cầu trượt bằng gỗ và một xích đu cao thật cao. Phía bắc vườn trồng một cây hòe cao lớn. Mùa hè đến, tán cây rậm rạp, Lý Phá Tinh nửa nằm nửa ngồi trên ghế bập bênh dưới bóng cây, vắt chéo hai chân chơi game.
Lý Vũ Trụ nhận ra bàn tay cậu bé nhóc đang nắm chảy đầy mồ hôi. Nhóc hơi nghi hoặc, quay đầu nhìn cậu bé.
Cậu bé nhìn chằm chằm Lý Phá Tinh dưới tán cây, không chớp mắt dù chỉ một cái.
Lý Vũ Trụ hoảng hốt: Không xong, nhất định là bố dọa cậu ấy sợ rồi! Thế nên nhóc mới không thích bố mặc quần đùi áo sơ mi hoa! Đã thế còn đi thêm đôi dép lê, trông y chang mấy tên côn đồ trên tivi!! Vậy mà dù nhóc có cắt quần đùi áo hoa của bố, bố vẫn có vô số cái quần đùi áo hoa khác. Truyện Sủng
Lý Phá Tinh nghe tiếng mở cửa liền biết Lý Vũ Trụ đã về. Hắn đặt đầu cuối xuống, đứng dậy nhìn về phía cửa, sau đó ngẩn người.
Đệt.
Đứa bé kia là ai?
Lý Phá Tinh tưởng rằng Lý Vũ Trụ đã giống Tế Tu lắm rồi, không ngờ trên đời này vẫn còn người giống Tế Tu hơn Lý Vũ Trụ?!
— Lẽ nào là con riêng của Tế Tu?!
Không đúng.
Hắn và Tế Tu đã ly hôn từ lâu, dù đây có thực sự là con của cậu ấy thì cũng không bị coi là con riêng.
“Bố!” Lý Vũ Trụ dắt cậu bé đi về phía Lý Phá Tinh: “Nhà mình có băng cá nhân không, đây là bạn con, cậu ấy bị thương.”
Bị thương?
Lý Phá Tinh híp mắt nhìn kỹ, đúng là khuôn mặt cậu bé có một vết thương rất nhỏ, hình như bị ngã, chân phải và cánh tay bị trầy da, dựa vào tư thế đi bộ, có khả năng cũng bị trật chân trái rồi.
“Lý Vũ Trụ, là con làm à?”
Lý Vũ Trụ xoắn xuýt một chặp, đáp: “Xem như là vậy…”
Xem như là vậy là sao?
Thôi được rồi… Dù sao thể nào cũng liên quan tới thằng nhóc Lý Vũ Trụ này.
Lý Phá Tinh thầm đập Lý Vũ Trụ một trận trong lòng, thở dài, ngồi xổm xuống nhìn cậu bé: “Cháu tên là gì?”
Lý Phá Tinh nghĩ, nếu đứa bé này dám nói mình họ Tế, hắn sẽ lập tức xách đứa bé này ra ngoài.
Tế Tu hé môi, trong giây lát như đã quên mất cách nói chuyện. Trên thực tế, y sống ẩn núp một mình, cũng không trò chuyện với ai, đã rất lâu rồi y không mở miệng nói gì. Một lát sau, y chật vật phát ra hai âm tiết từ cổ họng: “…Tiểu….Tu (xiu).”
Lý Phá Tinh cứng người, mở miệng hỏi, giọng nói lạnh lùng: “Xiu gì?
Tế Tu mấp máy môi: “Hưu (Xiu) trong Hưu tức (nghỉ ngơi).” (Chữ ‘Tu’ và ‘Hưu’ trong tiếng Trung đều đọc là ‘xiu’)
Lý Phá Tinh: “Họ gì?”
“…Lý.”
Lý Phá Tinh:…
Lý Tiểu Hưu? Sao cứ thấy kỳ kỳ.
Lý Phá Tinh đứng dậy: “Lý Tiểu Hưu, đi theo chú, chú bôi thuốc cho cháu.”
….Anh Tinh không gọi y là Tiểu Tu.
Tế Tu khẽ rũ mắt, không khỏi thất vọng.
“Cháu ngồi đây.” Lý Phá Tinh chỉ vào ghế, sau đó đi lấy hòm thuốc.
Từ bé đến lớn, Lý Vũ Trụ chưa từng để bố yên tâm, u đầu sưng gối nhiều như cơm bữa, vì vậy trong nhà lúc nào cũng có thuốc và các đồ dùng y tế.
Lý Phá Tinh cầm cồn và bông băng chuẩn bị bôi thuốc cho cậu bé, nhận ra đứa bé này vẫn nhìn mình chằm chằm, con ngươi cũng không chuyển động.
Hắn thấm cồn vào bông, áp lên vết thương, nếu là Lý Vũ Trụ đã kêu đau oai oái, thế mà đứa bé này lại không nhúc nhích chút nào, đôi mắt to đen láy đẹp đẽ của cậu bé anh ánh nước, chỉ nhìn Lý Phá Tinh chăm chú.
Cậu bé quá giống Tế Tu, nhất là khi nhìn hắn bằng đôi mắt đen như vậy.
Lý Phá Tinh bỗng thấy lòng phiền muộn: “Đừng nhìn chú.”
Nghe Lý Phá Tinh nói vậy, đứa bé hoảng hốt cúi đầu nhìn sàn nhà, thậm chí còn không dám gật đầu.
Lý Phá Tinh:….Hừm, sao cứ như bắt nạt trẻ con thế này.
Lý Phá Tinh hỏi: “Cháu biết Tế Tu không?”
Đứa bé cứng người, lắc đầu.
Lý Phá Tinh nheo mắt: “Không biết thật hả?”
Đứa bé lắc đầu nguầy nguậy.
Lý Phá Tinh: “Nhà cháu ở đâu? Ở gần đây à?”
Đứa bé lại lắc đầu.
Lý Phá Tinh: “Số điện thoại của bố mẹ cháu là gì? Chú liên lạc với họ giúp cháu.”
Đứa bé cúi đầu, không nói gì.
Lý Phá Tinh hơi nhíu mày: “Cháu không nhớ số điện thoại của họ à?”
Đứa bé im lặng, Lý Phá Tinh cho rằng đứa bé thầm chấp nhận.
Lý Phá Tinh lại nhìn đứa bé. Không thể nào, mặt mũi thế này, sao ngay đến số điện thoại cũng không nhớ được.
Hắn chợt nghĩ đến điều gì, mặt xụ xuống.
Thằng nhóc nhà hắn chẳng phải cũng có mặt mũi ngon giai giống Tế Tu sao, kết quả phép trừ trong phạm vi 100 cũng không biết tính, chữ viết như gà bới.
Thôi bỏ đi, bôi thuốc xong đưa nhóc này đến đồn cảnh sát.
Lý Phá Tinh sát trùng vết thương trên mặt Tế Tu, sau đó dán băng cá nhân lên. Lúc hắn dán băng, tự nhiên đứa bé lại không yên, hơi ngửa ra sau, hàng mi dài như lông vũ run lẩy bẩy, hô hấp cũng ngừng lại. Lý Phá Tinh vươn tay kéo đầu đứa bé lại mới dán được băng.
Tiếp theo, hắn xử lý vết thương khá nghiêm trọng ở đầu gối và mắt cá chân đứa bé. Phần đầu gối trên quần trắng đã dính máu, Lý Phá Tinh định xắn quần lên, nhưng sợ cọ vào vết thương, đành nói với đứa bé: “Cởi quần xuống.”
Đứa bé cứng người, ngẩng đầu nhìn Lý Phá Tinh.
Lý Phá Tinh kiên nhẫn lặp lại: “Cởi quần ra đi, chú bôi thuốc cho cháu.”
Thằng nhỏ vẫn không nhúc nhích, ánh mắt ngẩn ngơ, động tác cũng ngơ ngẩn.
Lý Phá Tinh hết kiên nhẫn, tự tay lột quần đứa bé xuống. Đứa bé quẫy người tượng trưng một cái, nhưng trước mặt Lý Phá Tinh, cánh tay cẳng chân nhỏ xinh của nó không đủ khả năng phản kháng.
Nó cứ thế…Bị lột quần.
Tế Tu: “…”
Lý Phá Tinh nhìn chân đứa bé, ngây ngẩn. Hắn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đứa bé, sắc mặt tái nhợt, giọng nói lạnh lẽo: “Bố mẹ cháu làm à?”
Chân đứa bé… Chi chít vết thương xanh xanh tím tím.
Rõ ràng đứa bé mới chỉ tầm năm, sáu tuổi. Có những vết thương nom có vẻ đã từ lâu, có vết như bị vụn thủy tinh cắm vào, có vết như bị bỏng, có vết bầm tím còn mới, không biết đứa bé đã bị đánh đập thế nào.
Lý Phá Tinh vén áo đứa bé nhỏ lên, không khỏi ngỡ ngàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.