Lý Phá Tinh vừa cười vừa nói chuyện với Mã Dực Viễn, nhưng vừa quay đầu đi, nụ cười trên môi hắn đã tắt ngúm.
Khác nhau một trời một vực cái rắm.
Tự mình biết mình cái quỷ.
Tiểu Tu là Tiểu Tu, dù có ưu tú ngút trời, vẫn sẽ là em của Lý Phá Tinh hắn.
Mã Dực Viễn làm trò chó má gì, dựa vào cái gì lại ba hoa tính toán chia cắt hắn và Tiểu Tu chứ.
Lý Phá Tinh đứng trên cầu thang, tức giận đá viên đá nhỏ dưới chân, viên đá bắn vào tay vịn cầu thang bằng nhôm, vang ra tiếng leng keng.
“Ai?” Có người quát to.
Lý Phá Tinh sửng sốt, bám tay vịn ngó xuống, mắt đối mắt với Tiền Dịch Lai tầng dưới.
Tiền Dịch Lai đang ôm Lâm Phi, ngẩng đầu trợn to mắt nhìn Lý Phá Tinh.
Lý Phá Tinh sợ viên đá ban nãy bắn vào người Lâm Phi đang mang thai, cuống quýt đi xuống, quan tâm hỏi cậu: “Lâm Phi, sao vậy, có làm cậu bị thương không?”
Tiền Dịch Lai hùng hổ: “Mẹ nó chân mày mang nợ à, đá cái gì, tao mà không nhanh đã bắn vào người cậu ấy rồi biết không?”
Lâm Phi đẩy Tiền Dịch Lai ra, lắc đầu: “Không, không sao… Viên đá kia vốn không bắn vào mình được.”
Lý Phá Tinh liếc viên đá chừng đầu ngón tay kia, Lâm Phi đứng sát tường, mà viên đá lại lăn xuống men theo lan can, đúng là không bắn vào người cậu được.
Tiền Dịch Lai không ngờ Lâm Phi lại vô tình đẩy mình như thế, còn phản bác gã ngay trước mặt Lý Phá Tinh, sắc mặt lập tức đen lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-bo-lam-a-con-di-danh-lon-la-se-mang-thai-do/1797790/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.