Mọi người đến căn tin, liền đều tự cầm chén đũa để ăn cơm, bát đũa đều là cố định, ăn xong tự mình rửa rồi cất đi. Những đứa trẻ không thể tự chăm sóc bản thân sẽ có phụ bếp chăm sóc. Cho đến khi có thể tự lập, sẽ được coi như một cá nhân độc lập trong viện phúc lợi.Hôm nay dì trực có trách nhiệm ngồi cố định trên ghế nhìn mọi người dùng bữa, giám thị mọi người tự lĩnh cơm dùng cơm, tuy nói phòng ăn rất đông nhưng không khí lại thập phần nặng nề, một đám lớn trẻ con nhưng có rất ít âm thanh cười đùa, mọi người đều tự vùi đầu ăn cơm, tốc độ đều cực nhanh.
Trong phòng chỉ có tiếng va chạm của bát và thìa cùng tiếng nhấm nuốt trầm thấp.Bữa sáng so với bữa tối và bữa trưa hôm qua của Hoàng Lượng Lượng còn đơn giản hơn, món chính vẫn là cháo kê cùng bánh màn thầu khô cứng, một chén lớn dưa muối đặt tùy tiện ở giữa bàn, nhưng mỗi lần cái bàn lớn trên đều có một chén canh trứng gà lớn, tuy rằng bên trong trừng gà cơ hồ nhìn không thấy, hiển nhiên chỉ dùng một quả trứng gà cho một nồi canh lớn. Nhưng này đối bọn nhỏ ở viện phúc lợi đã là dinh dưỡng hiếm khó.Cô đại khái từ trong miệng Hoàng Yến Như biết được, ở thời đại này, ba năm thiên tai vừa mới qua không lâu, mấy năm qua giá gạo tăng cao, tất cả thực vật đều quý giá, toàn bộ đều được mua với số lượng hạn chế. Viện phúc lợi bọn họ có thể ăn cơm no đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chu-cuoc-song-hien-dai-cua-hoang-hau/2889293/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.