Chương trước
Chương sau
Sau khi ăn xong cơm trưa, bọn họ liền trở về ký túc xá nghỉ trưa. Hoàng Lượng Lượng nằm ở trên giường, có thể là đêm qua ngủ khá nhiều nên thật lâu cô vẫn không thể vào giấc ngủ, cô nghe tiếng hít thở đều đều của bạn cùng phòng nhưng lại càng tỉnh táo, trong đầu tái hiện lại hết thảy hình ảnh của ngày hôm nay, làm cô ngạc nhiên vẫn là đèn điện, radio, tàu điện, điện thoại..

Những thứ này đều cần dùng đến điện, điện có thể nói là phát minh vĩ đại nhất của thời đại này, thứ này ở thời đại cô khi đó đại vẫn là một vệt sáng hiện lên trên bầu trời nhưng hiện tại đã hoàn toàn rộng khắp ứng dụng. Cũng là bởi vì điện, đêm như ban ngày, xe như tuấn mã..

Còn có ở Hạ Quốc tri thức là chuyện xa xỉ, tin tức ở đây sao cũng có thể cùng nhau được lan truyền nhanh như vậy? Đối với chuyện trong cung tò mò, vậy chỉ có thể tiêu phí giá cao đến mua tin tức. Tò mò những chuyện trong sách sử? Trừ phi nhà ngươi tài bạc triệu có thể mua được các loại điển tịch, bằng không, vậy chỉ có chậm rãi tiết kiệm tiền, chậm rãi mua sách, chậm rãi đọc.

Mà ở hiện giờ trong viện phúc lợi, tri thức đều quý giá như nhau, trong phòng thư viện đương nhiên là có rất nhiều sách vở báo chí Hoàng Lượng Lượng phần lớn còn xem không hiểu. Nhưng cô biết, đợi cô tới tám tuổi có thể đủ tuổi đến trường, học tập chữ nghĩa nơi này. Đây là điều làm cho cô kinh ngạc nhất, tại thời đại này, đúng là tất cả mọi người có thể đọc sách biết chữ, chính cô là một cô nhi, cũng có cơ hội được giáo dục. Ở thời đại ban đầu của cô, cơ hồ là không có khả năng.

Hoàng Lượng Lượng chính mình kiếp trước đương nhiên là biết chữ, nếu da mặt cô đủ dày, còn có thể khoác lác trên một câu đọc đủ thứ kinh thư. Nhưng ở thời đại của cô, có hơn 90% người dân hoàn toàn mù chữ. Được học hành là đặc quyền của đám quan to hiển quý, thương gia giàu có địa chủ, đọc sách biết chữ, đều là muốn dùng tiền, không có tiền như thế nào học, như thế nào mua văn phòng tứ bảo* (*bút, mực, giấy, nghiên),như thế nào mua sách như thế nào luyện chữ? Vốn dĩ cô còn tưởng rằng mình là cô nhi, lại là nữ, hiển nhiên không thể biết chữ.

Nhưng mà, cô mới vừa rồi nhìn thấy Hoàng Tuệ Như cùng Hoàng Viện Viện ở trong trường sửa lại bài tập, mới biết được, ở thời đại này, mù chữ mới là cực kỳ hiếm thấy. Mọi người bất luận nam hay nữ, tất cả đều đi học tiểu học khi tám tuổi, mười ba tuổi lên sơ trung.

Trước khi học sơ trung, trẻ em dưới 16 tuổi không được phép ra ngoài làm việc, sau khi học xong sơ trung, tiếp tục học ở trường trung học, đại học, muốn làm công kiếm tiền cũng có thể từ viện phúc lợi liên hệ tất cả đơn vị, đề cử đi làm việc. Nhưng phần lớn chỉ là vị trí làm việc tạm thời, nếu muốn có công việc chính thức, toàn bộ cần nhờ bản thân cố gắng.

Nói cách khác, lúc này đại đa số dân chúng, sớm nhất cũng đến mười sáu tuổi mới có thể độc lập làm việc kiếm tiền, bình thường đều là trên 18 tuổi ra làm việc. Mười tám tuổi bởi vậy cũng là ngưỡng cửa của tuổi trưởng thành.

Hoàng Lượng Lượng có chút may mắn vì mình đã đến thời đại này, nếu như vẫn còn ở Hạ triều, một cô nhi, dưới đáy của tầng lớp vật lộn mà lớn lên hoặc chưa lớn đã chết vì đói, dù sao đời người chính là thê thảm vô cùng, làm sao giống như bây giờ, không chỉ có thể ăn no mặc ấm còn có đọc sách đến trường, có thể thay đổi cả cuộc đời.

Từ cổ chí kim, từ thời đại của cô cho đến thời đại hiện tại, nhờ đọc sách mà thay đổi vận mệnh đời người có thể nói là chuyện nhiều không kể xiết, cổ có Phạm Trọng Yêm học hành chăm chỉ, nay có.. Dù sao ở thời đại của cô, vì đọc sách rồi đi thi, không biết nhiều ít học trò nghèo bay lên cành cao mà trở thành long phượng. Cô thật ra không xa cầu làm rồng làm phượng.. v. V, cả đời vinh hoa phú quý cô cũng coi như đều hưởng thụ qua, một đời này, cô thầm nghĩ giữ vững ý chí của mình, không hề tiếc nuối, sống tốt toàn vẹn đời này.



Miên man suy nghĩ, liền qua thời gian nghĩ trưa, Hoàng Viện Viện bọn họ vội vàng rời giường đứng dậy đi học lớp thủ công buổi chiều. Hoàng Lượng Lượng lại chạy tới phòng giải trí, ở đó cho hết thời gian đến tối sau đó chờ Hoàng Viện Viện và những người khác tan học, rồi cùng đi ăn cơm tối.

Hoàng Lượng Lượng vẫn thản nhiên mà cùng Hoàng Viện Viện cùng Hoàng Yến Như hai người nói chuyện khách sáo, muốn từ miệng bọn họ biết được nhiều chuyện nhất về thời đại này, nhưng chuyện hai người họ biết đến cũng có hạn, thông tin có thể cung cấp cho cô cũng không nhiều lắm.

Có thể là bởi vì vi giữa trưa không ngủ, buổi tối Hoàng Lượng Lượng nằm trên giường không bao lâu liền ngủ thiếp, ý thức hỗn loạn, mơ mơ hồ hồ trở lại bên trong Ngự Điền không gian.Hoàng Lượng Lượng ngay từ đầu vẻ mặt còn có chút mơ hồ, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, ở tại chỗ đứng ngốc lăng một lúc lâu. Lúc sau, mới nhìn thấy Hạ Thừa Kỳ đứng cách đó không xa, lúc này cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Hạ Thừa Kỳ không mơ hồ như cô, sau khi nhìn Ngự Điền, mới trầm ngâm nói: "Xem ra này ruộng là nhất định phải hoàn thành.."

Hoàng Lượng Lượng nghe được lời nói của Hạ Thừa Kỳ, cũng đoán được ý đồ của Ngự Điền mang hai người vào, hẳn là muốn cho bọ họ tranh thủ thời gian đem này phiến ruộng trồng trọt, liền mở miệng nói: "Chúng ta là nên tranh thủ thời gian làm ruộng, như vậy ít nhất còn có thể ăn gạo trắng, kia cái gì cháo gạo lức, cháo kê ta thật sự là có chút ăn không vô nữa." Cô trong lòng đã muốn bắt đầu lên kế hoạch về sau nên như thế nào dùng cho tốt khối ruộng này, không chỉ có thể trồng lúa nước, còn có thể trồng chút rau dưa hoa quả.. v. V, như vậy cô về sau sẽ không sợ bị đói bụng.

Hạ Thừa Kỳ tựa hồ đoán được Hoàng Lượng Lượng suy nghĩ cái gì, ánh mắt cổ quái mà nhìn cô hỏi: "Hoàng hậu, chẳng lẽ ngươi sẽ không nghĩ muốn trở về sao?"

Hoàng Lượng Lượng bị hỏi sửng sốt, nghĩ đến trước kia ở trong cung đủ loại chuyện, lại nghĩ tới thế giới mới lạ này, cô quyết đoán mà lắc lắc đầu, "Ta không nghĩ sẽ trở về, ta cảm thấy được nơi này rất tốt, dù sao ta ở Hạ Quốc cũng là một người đã chết, trở về cũng không có ý nghĩa gì, ta cảm thấy được nơi này càng thích hợp với ta."

Hạ Thừa Kỳ ánh mắt phức tạp mà nhìn cô, thật lâu không có mở miệng, ngay lúc Hoàng Lượng Lượng sắp chống đỡ không được, hắn mới mở miệng nói: "Ngươi một chút cũng không quan tâm cha mẹ của ngươi?"

Nghe Hạ Thừa Kỳ nhắc tới cha mình, Hoàng Lượng Lượng cười khổ một tiếng, thấp giọng mà nói: "Ta cũng không phải con gái duy nhất của cha, vả lại ta còn như vậy không có ý định tranh giành nên ông ấy đã sớm đối ta thất vọng rồi đi, hiện giờ ta chết cũng tốt, ông ấy có thể bồi dưỡng Tam muội muội, Hoàng Thượng ngài không phải cũng vẫn cảm thấy Tam muội muội so với ta tốt hơn sao?"

Ánh mắt Hạ Thừa Kỳ chợt lóe, hiển nhiên không nghĩ đến Hoàng Lượng Lượng hỏi về vấn đề này.Hoàng Lượng Lượng thật ra không thèm để ý Hoàng Tang trả lời hay không, cô càng quan tâm vấn đề khác, cô nghĩ đến thời điểm hai người vừa mới tỉnh lại hỏi "Hoàng Thượng, nô tì nhớ rõ thời điểm mình trúng kiếm, ngài không phải còn sống khỏe mạnh sao, như thế nào tới nơi này rồi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.