Edit: Ryal
Khi Nguyệt Nguyệt mở một cánh cửa dưới sự điều khiển của con búp bê, cảnh tượng từ khung hình cổ tích thơ mộng biến thành phòng bệnh tĩnh mịch và lạnh lẽo.
Nguyệt Nguyệt cúi đầu, chậm rãi bò lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống rồi tự kéo chăn lên đắp.
Trong phòng bệnh đầy cô độc, chỉ có nhóc lẳng lặng nằm đó.
Ân Lưu Minh đứng ở cửa, nghe những giọng nói chẳng biết vọng tới từ đâu:
"Bệnh của bé gái kia liệu có khỏi được không?".
"Chẳng biết nữa. Cha mẹ con bé không ngại cực khổ mà kiếm tiền phẫu thuật rồi ngày nào cũng tranh thủ tới thăm, đáng thương biết mấy".
"Rốt cuộc nó mắc bệnh gì thế?".
"Lần trước tôi có hỏi y tá, y tá bảo không được tiết lộ chuyện riêng của bệnh nhân... Tám phần mười là bệnh nan y rồi".
"Nói nhỏ thôi, con bé nghe thấy bây giờ...".
"Sợ gì, trẻ con có biết gì đâu? Mà gia đình kia cũng còn một thằng con trai nữa, chắc sẽ sớm bỏ cuộc thôi".
"Tôi thấy đứa kia cũng hay tới thăm con bé lắm, chẳng biết là anh hay em".
"Trẻ con mà...".
Những lời đàm tiếu quanh quẩn trong phòng bệnh như đám ruồi lúc nhúc đang chen chúc bu vào vết thương tóe máu.
Ánh mắt Ân Lưu Minh hơi trầm xuống.
... Một cô bé còn nhỏ đến thế, ấy vậy mà ngày nào cũng bị bao vây bởi những câu nói tỏ vẻ cảm thương nhưng thực ra là phán xét trong tư thế cao cao tại thượng.
Con búp bê chui ra từ gầm giường, giơ tay.
Một cánh cửa khác xuất hiện trên tường phòng bệnh, rồi dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chep-ve-sach-minh-hoa-suu-tam-ac-mong/950802/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.