Edit: Ryal
Bên kia hang động là gương mặt ngây thơ chất đầy oán hận của Nguyệt Nguyệt.
Ân Lưu Minh tỉnh táo nhoài lên trên.
Cơ thể bán trong suốt màu lam nhạt của Thẩm Lâu nhẹ nhàng vụt qua, đỡ y vào lòng bàn tay, rồi lại vung tay lên bắt lấy những người chơi vô tội bị cuốn theo.
Hắn thậm chí còn thừa sức lấy đà một cái, túm được cả con búp bê đang cố đào tẩu.
Thẩm Lâu mỉm cười với Nguyệt Nguyệt: "Đến đây mà bắt bọn ta đi".
Dứt lời, hắn nghiêng người, phá vỡ hang động mà chạy thoát.
Nguyệt Nguyệt không ngờ lại có người có thể trốn thoát trong hoàn cảnh thế này. Nhóc giận dữ hét lên: "Ngươi tưởng ngươi chạy được rồi à!".
Hang động khép lại, dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Lâu mang theo Ân Lưu Minh nhẹ nhàng đáp đất, chầm chậm xoay người: "Tạm thời trốn đi đã".
Y ngẩng đầu nhìn hắn.
Thẩm Lâu cười: "Sao, em ngạc nhiên vì ta bỏ trốn à?".
Ân Lưu Minh không phủ nhận.
Dựa trên những gì y biết về Thẩm Lâu, thì con hàng này thích chiến đấu trực diện hơn là nghĩ cách chạy trốn nhiều.
"Nếu đánh nhau ở đó thì rất dễ phá hủy vách giấc mơ, bị trôi dạt trong biển hư vô". Hắn giải thích. "Nếu chỉ có mình ta thì ta quay lại được, chứ mang theo em nữa thì ta không chắc".
Ân Lưu Minh thoáng cụp mắt.
Y không quá thích cảm giác trở thành gánh nặng này.
Dường như Thẩm Lâu cũng đoán được, nên hắn nheo mắt cười: "Không có em thì ta phải tìm bạn khế ước giúp sưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chep-ve-sach-minh-hoa-suu-tam-ac-mong/950801/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.