Edit: Ryal
Ân Lưu Minh thử nhìn lại người dân đó thêm lần nữa.
Khoảng chừng năm mươi sáu mươi tuổi, làn da bị nước biển và gió ăn mòn tới độ thô ráp và ngăm đen, trên mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt mờ đục...
Hoàn toàn không thấy được dáng dấp Tư Hòa.
Trì Tịch cũng nghe Tư Thành nói gì, giật mình: "Cậu không nhìn nhầm đấy chứ?".
Tư Thành cắn chặt môi dưới: "Không hề".
Hắn bỗng xông tới trước mặt người dân kia, siết chặt hai bàn tay, chăm chú nhìn lão.
Người dân ngước mắt lên nhìn hắn, khàn khàn nói: "Cậu trai trẻ này cũng muốn tham gia à? Nhưng mấy người tới từ trang viên của ác ma, Loew sẽ không đồng ý đâu".
Tư Thành mím môi thật chặt, một lúc lâu sau mới hỏi: "Anh không biết em ư?".
Lão già chầm chậm xoay người, đôi nhãn cầu vẩn đục ố vàng tỉ mỉ quan sát Tư Thành một hồi lâu.
Hắn lại càng căng thẳng, nhìn lão với vẻ vừa lo sợ vừa chờ mong.
Cuối cùng lão già lắc đầu: "Chưa thấy bao giờ".
"Không thể nào!". Tư Thành đột nhiên kích động, túm lấy tay lão. "Đây là vết thương do anh cứu em hồi chúng ta còn ở giấc mơ thứ nhất! Anh không nhớ ư?".
Lão già nhìn Tư Thành, khuôn mặt bối rối, cố giằng ra: "Cậu trai trẻ nói gì vậy? Đó là vết sẹo để lại lúc tôi chặt cây không cẩn thận bị thương... Chẳng lẽ cậu ở trong trang viên đó lâu quá rồi nên bị ác ma đầu độc ư?".
Tư Thành nghiến răng nhìn lão chằm chằm, một lúc lâu sau mới nản lòng thả tay ra.
Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chep-ve-sach-minh-hoa-suu-tam-ac-mong/950782/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.