Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Diệp Thanh Thanh cứ có cảm giác não mình chưa đủ dùng: “Ặc, cậu vốn là tớ trong giấc mơ của Sở Đông, cuối cùng trở thành người chơi của trò chơi Ác Mộng nhờ cơ chế nào đó ư?”.
“Ừm”. Diệp Thanh Thanh kia nhìn nét mặt cô là biết ngay cô vẫn còn đang choáng. “Đừng vội, cậu cứ từ từ mà tiêu hóa, để tớ thăm dò xung quanh”.
Đến khi cô nàng đi được một vòng rồi quay về, Diệp Thanh Thanh đã trở nên im lặng.
Diệp Thanh Thanh nhìn mình phiên bản ngầu lòi và giỏi giang hơn, cảm thán: “Tớ còn tưởng tớ mới là hàng giả…”.
“Cậu đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi”. Diệp Thanh Thanh kia than, tiếp đó lại thở dài. “Ôi, lâu lắm rồi tớ không được đọc tiểu thuyết… Ngày nào cũng đi vượt ải cả”.
Diệp Thanh Thanh nghĩ đến tình cảnh cuối cấp của mình mà cảm động lây: “Cậu không được nghỉ sao?”.
“Có chứ”. Diệp Thanh Thanh kia đau đầu. “Nhưng mục tiêu của tớ là được giống người tớ thần tượng, trở thành một nhân vật lợi hại có thể giải quyết mọi vấn đề để giúp đỡ người khác, tớ lại chẳng có năng khiếu trời ban thì phải cần cù bù thông minh thôi”.
Diệp Thanh Thanh hơi ngạc nhiên, rồi lại nhìn cô nàng bằng ánh mắt kính nể.
Cô không khỏi thổ lộ lời thật lòng với chính mình của một phiên bản khác: “Giá mà được như cậu, chứ tớ chẳng biết sau này tớ muốn làm gì nữa”.
Lí tưởng, tương lai, những từ ngữ ấy dường như cách cô một khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chep-ve-sach-minh-hoa-suu-tam-ac-mong/3676369/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.