Diệp Thanh Thanh há hốc mồm.
Cô dè dặt hỏi: “Chị gái xinh đẹp ơi, chị biết em ạ?”.
Cô gái kia ngạc nhiên nhìn cô.
Gã đàn ông nhíu mày, có vẻ bực dọc: “Cô giả vờ làm gì đấy?”.
Diệp Thanh Thanh rụt cổ.
Cô không chọc nổi mấy người to con thế kia đâu.
Cô gái xinh đẹp bước tới chỗ Diệp Thanh Thanh, cau mày quan sát cô một lúc lâu rồi mới dịu giọng nói: “Chị là Triệu Tú Tú, anh ta là Thạch Khải Viễn, em thực sự không nhớ bọn chị sao?”.
Diệp Thanh Thanh thấy ngữ điệu của cô có vẻ bình thường thì to gan hơn đôi chút: “Cái này… Em thực sự không quen hai anh chị, có phải hai anh chị nhận nhầm người không? Em, em chỉ là một học sinh cấp ba bình thường vừa tan học về nhà thôi…”.
Triệu Tú Tú kinh ngạc nhìn cô, lại quay đầu nhìn Thạch Khải Viễn.
Thạch Khải Viễn cũng nhíu mày: “Nó mất trí nhớ à?”.
Triệu Tú Tú lắc đầu: “Không giống lắm… Chuyện này cần hỏi Tiểu Nhiếp”.
Cô móc ra một bộ đàm cổ lỗ sĩ, ấn vài lần, tín hiệu được kết nối, mới kêu một tiếng “này” đã nghe thấy giọng nói rất quen thuộc vang lên ở đầu bên kia: “Chị Tú Tú ạ, phía chị đến đâu rồi? Bọn em vừa giết mấy thi thể cấp thấp…”.
Triệu Tú Tú ngạc nhiên nhìn Diệp Thanh Thanh.
Cô hoang mang: “Sao thế ạ?”.
“Em không thấy giọng nói này rất quen sao?”.
“Không ạ. Giọng điệu thì có quen…”. Diệp Thanh Thanh hơi khựng lại, dần biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chep-ve-sach-minh-hoa-suu-tam-ac-mong/3676368/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.