Ta đúng lúc dâng lên khăn tay, mẫu thân nhận lấy, thản nhiên nói:
“Qua năm con cũng nên được xem mặt rồi, có chàng trai nào con để ý chăng?”
Ta nép vào lòng mẫu thân, làm nũng:
“Nữ nhi tuy ngu dại, cũng biết trong Nữ giới có viết: ‘Thanh nhàn trinh tĩnh, giữ tiết đoan trang’. Trung thân đại sự, dĩ nhiên phải nhờ phụ mẫu làm chủ, con chỉ mong được ở cạnh phụ mẫu thêm vài năm nữa để tận hiếu.”
Ta thấy ánh mắt mẫu thân thoáng hiện vẻ tán thưởng, bàn tay khẽ vỗ lưng ta.
“Ba ngày nữa có yến thưởng hoa ở Hàm vương phủ, con theo ta đi.”
Ta ngoan ngoãn rủ mí mắt, đè chặt cơn sóng dữ trong lòng.
Nhưng nhịp tim dồn dập trong n.g.ự.c lại đang nói với ta, cánh cửa rực rỡ dẫn tới Hàm vương phủ, đã gần ngay trước mắt.
8
Khi thu sang, đại tỷ cuối cùng cũng được đón về phủ.
Đại tỷ từng như gấm thêu rực rỡ bậc nhất Trường An, giờ gầy gò chỉ còn da bọc xương.
Làn váy màu nhạt lỏng lẻo treo trên người, chỉ cần gió khẽ qua cũng đủ cuốn đi.
Nàng quỳ trên gạch bạch ngọc mà khấu đầu, trán vương bụi cũng không hề hay biết.
Phụ thân ngồi cao trên ghế thái sư, bàn tay từng vuốt râu khen ngợi khi khảo bài, nay chỉ hờ hững xoay quanh miệng chén trà.
Căn phòng tĩnh lặng, đến tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
Ta hít sâu, bước tới khẽ khoác tay phụ thân, giọng mang vừa đủ nũng nịu vừa đủ thương xót:
“Phụ thân, ngàn sai muôn tội đều là tên cuồng đồ kia, đại tỷ đã biết lỗi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chep-thang-tram-chon-hau-vien/5045846/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.