Tam muội thèm ăn, cứ quấn lấy ta đòi làm bánh hoè.
Ta véo mũi nàng cười đáp:
“Được, a tỷ sẽ đi hái hoa hoè tươi nhất, đảm bảo lúc muội học xong trở về là có thể ăn ngay!”
Để tránh nơi thường ngày đại tỷ luyện đàn, ta cố ý vòng qua vườn nhỏ hẻo lánh.
Buổi trưa, vườn nhỏ vắng lặng, chỉ có tiếng chim hót líu lo.
Đi được một đoạn, ta chợt nghe tiếng cười đùa từ phía xa.
Trong lòng ta nghi hoặc, nơi này hẻo lánh, sao lại có người nô đùa? Ta theo bản năng hạ bước thật nhẹ, mượn giàn t.ử đằng bên giả sơn che chắn, lặng lẽ đến gần.
Không ngờ, lại trông thấy cảnh tượng khiến ta vô cùng chấn động.
Đại tỷ kéo diều trong vườn nhỏ, dáng múa uyển chuyển, bên cạnh chẳng có nha hoàn nào, chỉ có một nam t.ử trẻ tuổi đứng hầu!
Lòng ta kinh hãi, qua khe đá nhìn kỹ.
Người ấy ta nhận ra, là một tú tài chi thứ trong tộc mẫu thân, nhiều lần thi hỏng, nay chỉ ở phủ làm mấy việc lặt vặt chăm cây.
Hắn sinh ra thanh tú nho nhã, cử chỉ cũng mang vài phần khí chất thư sinh.
Nhưng đây là nội viện, ngoại nam sao có thể dễ dàng đặt chân?
Trừ phi!
Trừ phi đại tỷ đã sớm cùng hắn lén lút tư tình!
Gió lặng, diều rơi trên cành lá.
Đại tỷ nhón chân lấy, nhưng luôn kém nửa cánh tay.
Tạ Tú tài mỉm cười, khẽ vươn tay, gỡ xuống con diều công tước giương cánh.
Sau đó, hắn lại từ trong n.g.ự.c lấy ra một chiếc khăn thêu đồng tâm kết, có chút lúng túng, đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ghi-chep-thang-tram-chon-hau-vien/5045845/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.