Chương trước
Chương sau
Ánh mắt của Lục Duyên thỉnh thoảng đảo qua hai đội ngũ, phát hiện bọn họ cũng thỉnh thoảng liếc nhìn lẫn nhau.

Mọi người đều ôm cảnh giác.

Sau khi đi xuống dưới được một đoạn thì đã không còn nghe thấy được tiếng rao ở bên ngoài nữa.

Bên trong thông đạo chỉ còn tiếng bước chân của giày áo giáp rơi trên mặt đất.

Không khí yên lặng.

Qua một hồi, mọi người đi tới cuối thang lầu.

Đấy là một khoảng đất trống nhỏ ước chừng khoảng năm mươi mét.

Một bên đất trống là bốn cái thông đạo.

Ánh mắt của Lục Duyên đảo qua, không để ý đến ánh mắt của hai đội ngũ kia mà trực tiếp đi đến lối đi tận cùng bên phải.

Cho đến khi Lục Duyên rời đi, các thành viên của hai đội ngũ kia mới trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó lần lượt đi về phía hai cái thông đạo khác.

Sau khi Lục Duyên tiến vào lối đi tận cùng bên phải, không bao lâu sau thì gặp được mấy cái lối rẽ, Lục Duyên cũng không biết đường nên tùy tiện chọn một phương hướng để đi.

Càng đi vào sâu trong địa cung thì thông đạo của địa cung càng rộng.

Sau khi đi được một đoạn, trước đấy thông đạo của địa cung chỉ có mấy mét, cho tới bây giờ đã rộng hơn hai mươi mét.

Nhưng mà Lục Duyên đi lâu như vậy rồi nhưng không hề đụng phải một con hung thú nào.

Lục Duyên cũng không cảm thấy bất ngờ về chuyện này.

Dù sao nơi này cũng gần với khu vực cửa vào, coi như mê cung có rất nhiều đường thì chỉ sợ nơi này cũng đã có người đi qua rồi.

Con đường tiếp theo còn rất dài, Lục Duyên cũng không hề nóng nảy.

Lại đi qua mấy cái lối rẽ, thông đạo hiện tại mà Lục Duyên đang đi đã có độ rộng khoảng ba mươi mét.

Hắn nhìn xung quanh một chút, vẫn không phát hiện có dấu vết của hung thú.

Lục Duyên nhíu mày, tiếp tục đi.

Ngay khi hắn đi ngang qua một đống đá vụn, phía trên đống đá vụn có một cục đá to bằng đầu người đột nhiên bay lên, tốc độ cực nhanh đập vào sau gáy của Lục Duyên.

Lục Duyên cảm nhận được kình phong từ sau đầu truyền đến, trong lòng giật mình, hai chân dùng sức đạp lên mặt đất, thân thể lướt ngang một đoạn.



Ngay lập tức, một cục đá bay qua một bên đầu của Lục Duyên.

Con ngươi của Lục Duyên co rụt lại.

“Công kích bằng tảng đá đến từ đâu vậy?”

Vừa rồi rõ ràng là hắn có nhìn xung quanh, cũng không có phát hiện sự tồn tại của hung thú.

Hắn quay đầu về hướng mà tảng đá bay tới.

Sau đó hẳn mở to hai mắt nhìn.

Một đống đá vụn ở bên tường, giờ phút này từng cục đá vụn bay lơ lửng.

Sau đó tất cả đá vụn tập hợp lại, tạo thành một Thạch đầu nhân cao một mét tám.

"?"

"Lại còn có loại sinh vật như thế này?”

Lục Duyên cũng có chút ngơ ngác.

Đúng lúc này, lại lần nữa có tiếng rít vang lên sau đầu của hắn.

Hắn lại vội vàng tránh né một lần nữa.

Thạch đầu nhân giơ lên hai nắm đấm to lớn bằng đá của mình, kêu lên ô ô.

Mặc dù Lục Duyên khó có thể hiểu tại sao người đá này lại có thể phát ra âm thanh.

Nhưng mà hắn không kịp nghĩ nhiều, giờ phút này Thạch đầu nhân đã quơ nắm đấm, lao về phía hắn.

Bước chân nặng nề của Thạch đầu nhân rơi xuống đất phát ra âm thành rầm rầm.

Lục Duyên nhướng mày, trường kiếm hiện ra, có chút lo lắng nhìn Thạch đầu nhân.

Rất nhanh Thạch đầu nhân đã tới trước mặt Lục Duyên, giơ nắm tay trái lên đánh về phía Lục Duyên.

Nắm đấm mang theo kình phòng gào thét, khí thế kinh người.

Tốc độ của nó không chậm nhưng mà so với Lục Duyên thì hơi kém một chút.



Lục Duyên nghiêng người tránh thoát khỏi nắm đấm của Thạch đầu nhân, sau đó trường kiếm chém về phía chỗ nối tiếp của đầu nó.

Keng! !

Trường kiếm va chạm cùng tảng đá, phát ra tiếng leng keng.

Sau đó trường kiếm lưu lại một vết nứt thật sâu bên trên tảng đá, lực mạnh khiến cho cơ thể của Thạch đầu nhân lùi lại mấy bước.

Lục Duyên thấy như thế, đã hiểu rõ được thực lực của người đá này.

Mạnh hơn không ít so với Hôi Thạch giáp trùng, nhưng mà lại yếu hơn một ít so với Hắc Văn Hôi Thạch giáp trùng.

Nếu mà dựa trên cái nhìn của chiến sĩ Gen thì thực lực của nó chênh lệch không nhiều với chiến sĩ cấp thực tập, không có gen siêu phàm được ghi lại, độ rèn luyện đạt tới khoảng bốn mươi phần trăm.

Thực lực như vậy thì hiện tại không có uy hiếp gì đối với Lục Duyên.

Phiền phức duy nhất chính là người đá này có chút âm hiểm, vậy mà lại biết biến thành đống đá vụn đánh lén!

Nếu nhìn bề ngoài thì hoàn toàn không nhìn ra được.

Tảng đá cũng không có khuôn mặt.

Sau khi xác định được thực lực, Lục Duyên cầm kiếm bắt đầu tấn công mãnh liệt.

Không bao lâu sau, hắn đã đánh nát đầu của Thạch nhân đầu.

Sau khi đánh nát đầu của Thạch nhân đầu, phảng phất như cơ thể của nó cũng không kết nối được như trước nữa.

Trực tiếp hóa thành đá vụn rơi đầy đất.

Ánh sáng trắng hiện ra, trong đá vụn có ba cái Linh Tinh ngưng tụ thành.

So với Hôi Thạch giáp trùng mà nói thì nhiều hơn không ít.

Lục Duyên nở nụ cười, nhặt đồ vật lên.

Ngoài trừ Linh Tinh ra thì Lục Duyên còn thấy một tảng đá tròn bình thường màu trắng.

Lục Duyên nhíu mày, nhặt vật ấy lên.

Tin tức truyền đến trong đầu óc của Lục Duyên.

Tiểu thạch nhân chi tâm: Vật liệu phẩm chất bình thường, có thể dùng để luyện chế Gen vũ trang và thuốc biến đổi Gen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.