Chương trước
Chương sau
Tiểu thạch nhân chi tâm…

Thì ra đồ vật này là Tiểu thạch nhân chi tâm?

Lục Duyên nhìn thoáng qua đá vụn ở trên mặt đất, lộ ra một tia chợt hiểu ra.

Hắn đọc qua bản giới thiệu về địa cung Sa Nham, cũng thấy qua các loại hình hung thú ở bên trong, biết Tiểu thạch nhân.

Chỉ là đối với tập tính của hung thú, bên trong bài giới thiệu không nói nhiều.

Lục Duyên hoàn toàn không nghĩ tới, thế nhưng Tiểu thạch nhân lại âm hiểm như vậy.

Cũng may là thực lực của hắn không tệ lắm, nếu không thì chỉ sợ sẽ mắc lừa.

Đã được một bài học trong lần này, Lục Duyên quyết định kế tiếp lúc thăm dò bên trong nhất định sẽ luôn mở ra Thân thể Hắc Thiết, đảm bảo năng lực phòng ngự của chính mình.

Miễn cho lúc nào đó lại bị hung thú không biết xuất hiện từ nơi nào đánh lén.

Vậy thì hắn cũng không có chỗ để mà khóc.

Dù sao muốn kéo dài loại chiến kỹ phòng ngự này phải luôn tiêu hao linh lực, luôn mở ra thì cơ bản là linh lực không chịu được.

Nhưng mà Lục Duyên không giống họ.

Tốc độ hấp thu linh lực của hắn nhanh, có thể vẫn luôn bổ sung linh lực, vẫn luôn mở thân thể Hắc Thiết cũng hoàn toàn không có áp lực.

Lục Duyên mở thân thể Hắc Thiết ra, tiếp tục thâm nhập vào sâu trong địa cung.

Lần này thì hắn bắt đầu chú ý các đống đá vụn ở một bên đường.

Đi không bao lâu, hắn lại thấy một đống đá vụn ở cách đó không xa.



Lục Duyên nhíu mày, chậm rãi đi tới.

Đúng thật là vậy, lúc hắn tới gần, hai tảng đá trên đỉnh đống đá vụn bay về phía Lục Duyên.

“Hừ! Hiện tại còn muốn đánh lén ta?”

Lục Duyên nhẹ nhàng tránh thoát chiêu đánh lén của Tiểu thạch nhân, sau đó lại đánh chết hai Tiểu thạch nhân.

Mỗi Tiểu thạch nhân lại có ba viên Linh Tinh.

Nhưng cũng chỉ có một Tiểu thạch nhân có Thạch nhân chi tâm.

Hiển nhiên là không phải mỗi Tiểu thạch nhân đều có loại vật liệu này.

Lục Duyên tiếp tục thâm nhập sâu hơn.

Hắn đi không bao lâu thì đột nhiên nghe được âm thanh chiến đấu truyền đến từ lối đi phía trước.

Lục Duyên nhíu mày, nhìn thoáng qua lối đi phía trước.

Nếu như có thể mà nói, Lục Duyên không muốn xen vào chuyện của người khác, nếu không may đụng phải đại lão mà mình không chọc nổi thì rất là phiền phức.

Nhưng mà nơi này không có thông đạo đường vòng khác, cũng chỉ có một đường này mà thôi.

Hắn không có chỗ để tránh né.

Rơi vào đường cùng, Lục Duyên chỉ có thể cất bước xâm nhập, tính toán xem tình huống như thế nào.

---

Lục Duyên vừa mới bước vào chưa được mấy bước, một tia ánh sáng đỏ rực chợt nháy. Một quả cầu lửa bay tới từ bên trong bóng tối, Lục Duyên híp mắt, nhanh chóng né qua một bên.

Bùm!



Quả cầu lửa đâm vào bức từng không xa, phát ra tiếng nổ mạnh, ngọn lửa tàn phá xung quanh, sức nóng bao phủ. Lục Duyên thấy bức tường bị lửa thiêu cháy vỡ vụn kia, khóe miệng giật giật, hắn ngẩng đầu nhìn về sâu trong thông đạo. Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, có 4 chiến sĩ con người đang chạy tới đây. Sau lưng bọn họ còn có 3 miêu nhân. Một miêu nhân trong đó còn mặc pháp bào, tay cầm một cây quyền trượng gỗ. Linh lực quanh hắn chuyển động, trên đầu của quyền trượng còn có một quả cầu lửa kích cỡ bằng não người bắn ra, 4 chiến sĩ con người tránh né, quả cầu lửa bắn về phía Lục Duyên.

Lục Duyên:

“...”

Tai bay vạ gió đây mà.

Hắn lại nhanh chóng né tránh.

Bùm! !

Qủa cầu lửa lại bắn vào bức tường. Lục Duyên nhìn nhìn, thấy trên tường có một lỗ hổng lớn. Sức mạnh lớn lao này làm Lục Duyên hơi kinh ngạc.

Thấy Lục Duyên đằng trước, 4 chiến sĩ con người ngây ra, sau đó một chiến sĩ cầm đầu to lớn hệ bảo vệ nói:

“Anh bạn, miêu nhân đằng sau, bọn ta là thợ săn! Chạy mau đi!”

Lục Duyên nghe vậy, mắt híp lại.

Thợ săn là một tên gọi chiến sĩ loại 1. Ở Khởi Nguyên Chi Địa, nếu các chiến sĩ chết, vật phẩm lần này sẽ rơi ra, tinh thần sẽ bị tổn thương, thời gian lần sau bước vào Khởi Nguyên Chi Địa sẽ rất lâu. Đa số các chiến sĩ đều có một cách lẩn trốn và chống chọi nhất định đối với cái chết. Nhưng có vài chiến sĩ lại khác. Họ không muốn bản thân đi săn hung thú, mạo hiểm để có được châu báu. Họ nhìn chằm chằm vào những chiến sĩ khác, chuyên đi săn người để đạt được tài nguyên. Mấy chiến sĩ như vậy được gọi là thợ săn. Thực lực của thợ săn mạnh hơn những chiến sĩ thông thường. Nếu không mạnh thì không thể đi giết những chiến sĩ khác, có được tài nguyên. Chính vì như vậy, khi chạm chán thợ săn, nếu chiến sĩ nào may mắn thì thoát được một mạng, không may mắn thì chỉ có chết.

Lục Duyên không ngờ hắn vừa tới địa cung Sa Nham lại gặp phải đám thợ săn này. Khi mấy chiến sĩ con người nhìn thấy Lục Duyên, đám thợ săn miêu nhân kia cũng thấy. Chúng cười cợt:

“Không ngờ lại có thêm một tên, giết luôn.”

Rõ ràng là đám miêu nhân có 3, mà đám Lục Duyên có 5 nhưng như kiểu đám miêu nhân đang đi săn mồi vậy.

Một cô nàng miêu nhân da đen, tay cầm cung tên, thân thể bốc lửa liếm môi:

“Chàng trai con người này nhìn cũng đẹp trai đấy, tiếc thật.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.