Chương trước
Chương sau
Lục Duyên cáo từ, đang chuẩn bị rời khỏi đó thì nghe thấy đằng sau có ai gọi hắn.

“Lục Duyên tiên sinh! Lục ca! !”

Lục Duyên nghi hoặc quay đầu lại thì thấy Trác Minh đang chạy lại chỗ hắn.

Phía sau Trác Minh còn có chiến sĩ hệ bảo vệ lần trước hắn đã từng gặp và một vài đồng đội của hắn ta. Nhưng mà so với lần trước, lần này đội của họ có thêm 2 người.

“Lục ca, huynh cũng ở đây à? Trùng hợp quá!” Trác Minh nói.

“Đúng vậy, các ngươi vừa tới à?”

“Tới đây đã 2 ngày rồi, bọn ta vừa mới ra ngoài tiếp tế, sắp phải vào đó rồi.”

“Hắc Kỵ sĩ Lục Duyên, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Chiến sĩ hệ bảo vệ cũng đang dẫn đồng đội của hắn đi tới, chìa tay ra với Lục Duyên.

“Lần trước không kịp chào hỏi tử tế, ta tên Grimm, như ngươi thấy đấy, ta là chiến sĩ hệ bảo vệ.”

Lục Duyên bắt tay với Grimm:

“Ta tên Lục Duyên.”

“Ha ha ha, ngươi không cần giới thiệu tên họ ra đâu, mấy ngày nay có nghe nói tới ngươi khi ở chợ rồi.”

Grimm cười lớn, nhìn thấy trong mắt Lục Duyên hiện lên vẻ bất ngờ.

“Lần trước gặp, ta thấy thực lực của ngươi không bình thường rồi, không ngờ nhanh vậy mà đã vang danh tên tuổi rồi. Ta sống ở địa cung Sa Nham này cũng mấy năm rồi, không có gì nổi bật.”

Lúc này, mấy đồng chí bên cạnh Grimm tò mò nhìn Lục Duyên. Vừa nãy chủ đề bàn tán ở chợ chính là về vị Hắc kỵ sĩ này. Với lại, chiến sĩ có thể giết trăm con hung thú một ngày đúng là hiếm thấy. Không ngờ lại gặp người như vậy ở đây.

Trác Minh nghe thấy vậy, cũng nghĩ tới gì đó, nhìn Lục Duyên nói:

“Lục ca! Huynh bây giờ rất mạnh nhỉ? Nghe người ở chợ nói, mỗi ngày huynh có thể mang về mấy trăm vật phẩm lận? Vậy thì mỗi ngày huynh phải giết mấy trăm con hung thú nhỉ? Nghe có vẻ nói quá lên đúng không? Trước kia, Hương Hương tỷ bảo huynh là một thiên tài, nhưng chắc tỷ ấy cũng không ngờ huynh mạnh lên nhanh như vậy đâu.”

Luc Duyên cười:

“Phòng ngự của ta mạnh, không dễ gặp nguy hiểm.”



Grimm bên cạnh cười khổ một tiếng:

“Ta cũng bên hệ bảo vệ, sao ta lại thấy chúng ta không cùng hệ?”

Mấy người đồng đội bên cạnh cũng cười to.

“Đội trưởng, nếu ngươi giống Hắc kỵ sĩ, vậy ngươi cũng có danh hiệu nhỉ.”

“Đội trưởng à, ngươi phải cố gắng hơn mới được, tranh thủ kiếm lấy cái danh hiệu Bạch kỵ sĩ hay Nâu kỵ sĩ gì gì đó.”

Quan hệ giữa các đồng đội của chiến sĩ này đúng là khăng khít, mấy đồng đội đều cười đùa với Grimm.

“Đúng rồi, Lục Duyên, ta đây có một tin tức, ngươi muốn nghe không?”

Grimm nghiêm túc nhìn Lục Duyên.

Lục Duyên thấy vậy, nhíu mày:

“Là tin gì vậy?”

“Khu này bọn ta đã phát hiện ra một khu di tích cỡ nhỏ. Bây giờ có rất nhiều người định qua đó xem. Bọn ta cũng định đi, ngươi muốn đi không?”

“Các ngươi nói khu di tích á? Ta vừa mới nhận được tin, cũng định đi xem sao.”

Grimm cười:

“Đúng lúc, chi bằng đi cùng đi?”

Trác Minh nhìn Lục Duyên, cũng nói:

“Đúng đó Lục ca, muốn đi cùng không? Thêm một người tới hỗ trợ nhau.”

Lục Duyên suy nghĩ một lát liền gật đầu:

“Cũng được.”

Hung thú trong địa cung nhiều hơn bên ngoài, cũng mạnh hơn nữa. Dù sao Lục Duyên cũng phải cẩn thận mới được. Nếu có người đi cùng thì bớt được chút áp lực. Trác Minh và Grimm cũng đã từng hợp tác một lần. Thực lực của Grimm cũng rất được. Grimm cười cười:

“Có Hắc kỵ sĩ ở đây, đường đi sẽ dễ dàng hơn.”



“Vậy thì xuất phát thôi.”

Một đoàn người đi vào địa cung lần nữa, di chuyển tới khu di tích.

Khi đoàn người Lục Duyên tiến vào địa cung không lâu, bên ngoài chợ cũng có một đoàn người tiến lại gần.

Người đi đầu là một người nữ tộc người đầu chó mặc áo giáp màu đen, mái tóc trắng mềm mại và dài. Nàng ta chính là người lần trước chạy trốn Bertha Vimy. Theo sau nàng ta còn có hơn chục chiến sĩ đầu chó tháp tùng.

Sắc mặt Bertha khó coi, lạnh lùng nói:

“Một đám ăn hại! Sai các ngươi đi tìm tên con người kia, lâu vậy mà vẫn không có tin tức gì!”

Bên cạnh nàng ta có một người đầu chó tóc đen. Hắn cười khổ, nói:

“Tam tiểu thư, Hôi Thạch lâm quá rộng, địa hình phức tạp, muốn tìm một người e là khó, bọn ta đã cố gắng tìm rồi.”

“Đừng tìm lý do cho sự vô dụng của ngươi!”

Bertha quát mắng.

Người đầu chó tóc đen sượng mặt, bó tay nói:

“Vâng, Tam tiểu thư, là do thuộc hạ hành sự tắc trách.”

“Hừ, nhưng mà lần này phát hiện ra khu di tích, nếu các ngươi thu hoạch được gì đó, chuyện tên loài người kia có thể bỏ qua.”

Người đầu chó tóc đen mỉm cười:

“Tam tiểu thư yên tâm, lần này đoàn chúng ta không những có cao thủ mà còn mời cả “Huyết Đao” Surrey, “Cuồng Đồ” Lý Tiêu, cho dù các thế lực khác nhận được tin chạy tới đây, e là chuẩn bị cũng không đầy đủ bằng chúng ta, chắc chắn lần này chúng ta sẽ có thu hoạch lớn.”

Bertha nhoẻn miệng cười:

“Hy vọng lần này ngươi không làm ta thất vọng.”

Hừ! Nếu lần này kiếm được món hời từ khu di tích, vậy lời nói của mình sẽ có trọng lượng hơn, sẽ không bị đại ca và Nhị tỷ chê cười.

“Xin Tam tiểu thư yên tâm! Chắc chắn lần này ta sẽ không để người thất vọng.”

Đoàn người vừa nói vừa tiến vào địa cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.