Chương trước
Chương sau
Bên trong địa cung.

Đoàn người Lục Duyên tiến vào thông đạo, Grimm nắm chặt khiên dẫn đầu, ngay sau là đám người Trác Minh, Lục Duyên đi cuối cùng.

Ngay lúc đó, Grimm đột nhiên dừng lại, sắc mặt ngưng trọng.

“Hử?”

Hắn cúi đầu nhìn chân mình, thấy chân bị tơ nhện màu trắng quấn vào.

“Có chuyện rồi!”

Hắn vừa nói xong, hai con nhện khổng lồ toàn thân màu đen, to khoảng mét tám bổ nhào tới từ con đường trước mặt Grimm.

Chiếc chân nhọn hoắt chọc xuống đầu Grimm.

Grimm lấy khiên chặn lại.

Keng! !

Con nhện đâm vào khiên, lực quá lớn khiến Grimm bị đẩy lùi về sau.

“Đội trưởng!”

Đám người Trác Minh nắm chặt trường kiếm trong tay, nhìn về phía con nhện nọ.

“Chú ý trên đất, tơ nhện giăng đầy rồi!”

Grimm nói.

Mọi người phản ứng lại, nhìn vào mặt đất không xa, phát hiện trên mặt đất và hai bên đường bị giăng rất nhiều tơ nhện.

Xuất hiện trong tay chàng trai tóc vàng kim tuấn tú Lục Duyên chưa từng gặp có một quả cầu lửa, bắn về phía tơ nhện. Tơ nhện lập tức cháy. Thấy tơ nhện bị cháy, hai con nhện kia gầm lên, xông tới.



“Đừng qua đó!”

Grimm đứng chắn, giơ khiên lên, chặn lại hai con nhện.

Có điều, một con bị chặn lại, con kia bổ nhào về phía thanh niên tóc vàng kim. Thấy con nhện nhào tới, mặt mày những người khác tái mét, cả thanh niên tóc vàng cũng vậy. Tốc độ của con nhện này rất nhanh, nó có gien hệ nguyên tố siêu phàm, không có cách nào để tránh né nó.

Thực lực của mấy người kia cũng không tính là mạnh, đối mặt với con nhện cường bạo kia cũng chỉ biết trợn mắt nhìn nó lao tới thanh niên tóc vàng.

Ngay lập tức, Lục Duyên xuất hiện đằng trước thanh niên nọ. Hắn xoay chuyển thân thể giáp đen, tay cầm chặt trường kiếm, hết sức cắt đứt hướng đi của con nhện.

Choang! !

m thanh chói tai của kiếm và chân nhện phát ra.

Theo sau đó, con nhện kêu lên, cơ thể của nó ngã về phía sau. Cái chân va chạm với kiếm hiện lên những vết cắt nhỏ.

Lục Duyên mặt lạnh tanh, tiến lên trước, hai tay cầm chặt trường kiếm, tấn công cuồn cuộn như sóng nước, chém liên tiếp. Con nhện kêu thất thanh, không ngừng lùi về sau. Đám người kia thấy Lục Duyên áp chế con nhện đều trố mắt nhìn.

“Thật, thật mạnh!”

“Đây chính là thực lực của Hắc kỵ sĩ sao?”

“Con nhện này lớn như vậy, chắc trình tôi luyện đã đạt được trên 70% rồi, không ngờ lại bị Hắc kỵ sĩ đánh gục trực tiếp? !”

Đám người kia còn đang kinh ngạc, Grimm thì đang chống chọi với con nhện còn lại bất ngờ kêu lên.

“Các ngươi làm gì thế? ! Không mau qua đây giúp đỡ đi?”

Đám người kia giật mình, nhìn sang phía Grimm. Cùng là chiến sĩ hệ bảo vệ mà Grimm chỉ có thể giơ khiên chặn lại đòn đánh của con nhện. Sự so sánh này khiến họ cảm thấy có chút hổ thẹn. Đội trưởng của mình có vẻ hơi yếu.

“Tới đây Đội trưởng!”

“Mau đi giúp Đội trưởng!”



Không lâu sau, kiếm trong tay Lục Duyên đã đánh tan lớp giáp trên đầu con nhện, một kiếm bổ vào đầu nó. Con nhện kêu lên một tiếng nhức óc, co giật ngã lăn ra đất. Lục Duyên rút kiếm ra, vẩy đi dịch nhầy màu xanh trên mũi kiếm, nhìn về phía đám người Grimm.

Năng lực phòng ngự của Grimm rất mạnh. Tuy sức mạnh của đám nhện cũng không yếu nhưng muốn phá tan lớp phòng ngự của Grimm thì khó mà làm được. Có hắn chặn lại đòn tấn công của con nhện, mấy người khác phụ trách tấn công là xong. Tuy thực lực của đám người Trác Minh hơi thấp, nhưng nhện vốn dĩ không phải là hung thú phòng ngự mạnh, đòn tấn công của họ vẫn có thể gây thương tích cho con nhện kia. Chỉ là, cho dù họ có tấn công thì vẫn không thể cho con nhện kia một đòn trí mạng được.

Sau khi Lục Duyên giết chết con nhện của hắn, đám người kia vẫn đang chiến với con nhện còn lại. Lục Duyên giẫm lên mặt đất, phi thân tới con nhện kia. Lúc này, chân con nhện đó lại bị khiên của Grimm chặn lại, tức giận gầm lên két két, Lục Duyên nhảy vọt lên 2 mét lên đỉnh đầu của con nhện. Lục Duyên vung kiếm qua đầu, mạnh bạo đâm xuống. Mũi kiếm màu đen cắm vào lớp vỏ màu đen, trên vỏ liền lưu lại vết kiếm đâm, vết đâm giống như mạng nhện dần lan ra xung quanh.

Crack! !

Tạch! !

Kiếm đâm vào não con nhện, xuyên thủng cổ nó.

“Kít!”

Con nhện kêu lên chói tai, thân thể lắc lư, các chân của nó khua khoắng xung quanh.

Lục Duyên đứng vững trên lưng nó, đâm một nhát kiếm xuống. Con nhện cứng đờ, thân thể khoảng 1 mét 8 nặng nề ngã xuống. Đám người Trác Minh lại trợn trừng mắt, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt.

“Qúa mạnh!”

“Vỏ đầu của con nhện rất cứng cáp, Hắc kỵ sĩ một kiếm xuyên thủng nó, sức mạnh thực sự quá khủng khiếp? !”

“Một chiến sĩ hệ bảo vệ mà lại có sức mạnh mạnh như vậy, ta tưởng là chiến sĩ hệ tấn công bị phong bế.” Mọi người đồng loạt nói.

Grimm nhìn thi thể con nhện, thu lại cái khiên, cười khổ nói:

“Lục Duyên ngươi mạnh quá. Ta thấy chúng ta đi theo ngươi sẽ cản bước ngươi.”

Lục Duyên cười:

“Sao có thể chứ? Thực lực của bọn nhện này mạnh hơn bọn nhện ở ngoài, nếu hai con cùng lên, ta sẽ gặp chút phiền phức. Nếu không phải ngươi chặn lại một con, ta cũng không thể dễ dàng giải quyết thế được.”

Lục Duyên không khách sáo nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.