Ba tháng trôi qua, Thẩm Hi Quang vẫn im hơi lặng tiếng. Bộ Thư miệt mài với công việc đến nỗi không nhận ra tháng Chín đã thay lá trên cành cao.
Thật may mắn khi vụ tai nạn không làm gián đoạn việc biên soạn kịch bản. Chị Mạnh là người có tiếng nói trong giới và – không thể phủ nhận là chức vụ của bố mẹ cậu có ảnh hưởng đến cách chị bày tỏ thái độ. Dù vậy, cậu vẫn khiêm tốn nhận trách nhiệm về mình và nỗ lực gấp bội để hoàn thành công việc đúng hạn. Tuy nhiên, cậu không tham gia cùng đoàn làm phim.
Trong thời gian nằm viện, nhờ sự nghiêm khắc của anh Hai mà Bộ Thư bình phục nhanh chóng. Nhưng nhiều tuần ngủ muộn dậy sớm, liên tục làm việc để kịp nộp kịch bản đã khiến chứng đau nửa đầu tiếp tục hành hạ cậu một khoảng thời gian. Đến cuối tháng Chín, tình trạng này mới thuyên giảm.
Sau khi bố vội vàng về rồi lại vội vàng đi, trong ngôi nhà lớn chỉ còn lại hai anh em. Bọn họ đã ngừng thuê người giúp việc từ mấy năm trước, bây giờ họ chỉ gọi cho văn phòng dịch vụ mỗi khi cần cắt cỏ và lau cửa kính. Bộ Chấp là người say mê công việc, còn Bộ Thư thì thích yên tĩnh, vì thế ngôi nhà tuy rạng ánh đèn màu nhưng bầu không khí vẫn cứ quạnh hiu.
"Em mong chị Hai sớm về." Một tối, Bộ Thư nói với anh Hai khi bọn họ đang dùng bữa: "Có chị làm ồn, em chẳng bao giờ thấy nhà mình lớn đến thế."
Bộ Chấp trả lời:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gay-canh/3500792/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.