Thẩm Hi Quang không ăn hết được mọi thứ Bộ Thư gắp cho, khẽ khàng nói: "Tôi no."
Bộ Thư gật đầu, cầm đũa đứng dậy bê chén của anh lên, gạt thức ăn còn thừa vào chén mình. Thấy anh nhìn, cậu nói dỗi: "Môi cũng bị chạm rồi, anh nghĩ em còn ngại ăn chung với anh sao? Không ai ăn bỏ đi thì phí, đây là công sức của Thẩm Miên."
Thẩm Hi Quang không ít lần thấy cậu chẳng giống một cậu ấm lớn lên trong nuông chiều, nhưng đôi khi vẫn ngạc nhiên với sự lưu tâm, tỉ mỉ của cậu. Điều đó khiến anh nhớ lại bản thân lúc bé. Từ tầm sáu, bảy tuổi đổ lại là khoảng thời gian ký ức của anh rõ ràng và liền mạch nhất, chưa bị sự xen kẽ của Thẩm Miên và Thẩm Dã ngắt đoạn.
Từ lúc bố mất, tinh thần của mẹ luôn luôn sa sút. Bà thường xuyên dặn dò anh đừng chạy nhảy, đừng để bị thương; phải biết giữ ấm cho mình; đói bụng thì tự hâm nóng thức ăn, tự giác làm bài tập, đừng làm phiền bà sáng tác.
Trong một khoảng thời gian dài, vì chuyện của bố nên không nhà xuất bản nào nhận bản thảo mẹ viết, nguồn thu nhập từ nhuận bút ngày càng ít. Dù vậy, bà vẫn vùi đầu viết lách và ra sức gửi bản thảo cho mọi nhà xuất bản, dù họ có hay không tiếng tăm.
Vì mẹ luôn tự nhốt mình trong phòng để viết nên Thẩm Hi Quang ít khi được nói chuyện với bà. Anh luôn ngồi tựa vào cửa phòng bà làm bài hoặc ăn cơm để tưởng tượng mẹ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gay-canh/2445240/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.